
ồi lại than "Uổng công anh đào ao thả cá-Cá thả xong rồi kẻ lạ đến câu" nữa thì khổ.
Nó nhìn tôi, hơi hơi nghi ngờ nhưng rồi cũng gật gù: "Ừ, để tao coi sao!"
Thằng Exdi vừa chạy tới chỗ Madi là cả lũ mấy thằng bệnh, đầu tiên là Thuận
cười phá lên rồi hát nghêu ngao bài "Bad Boy", bài hát "ruột" của nhóm,
với ý định cầu chúc hay chia rẽ thì chưa biết:
"Khi tình yêu của em là anh, but sorry I'm a bad boy
Hay là ta phải xa rời nhau từ đây, cuz you're a good girl
Và khi thời gian cứ trôi dần, thì em hiểu anh hơn nhiều lần
Sẽ chỉ mang cho em thêm xót xa,
Baby don't leave me, I know you still love me
Và đừng vội vàng quay đi, thật sự lòng anh vẫn nghĩ
You're my la la la
my la la la la lady"
Cái bài chế này của 4 anh chàng Bueno, YanBi, Mr.T, TMT, khá vui nhộn và lì nhưng tôi không thích cho lắm, tôi chỉ khoái DSK. DSK là ai ấy hả? Đó
là một rapper người Việt, thần tượng của tôi. Mà cần phải nói thêm là
bọn chúng tôi rất mê rap, cả rap ngoại và Việt- một thể loại rất kén
người nghe nhưng đã thích rồi thì khó bỏ, nghe cứ như hút cần sa ấy,
haha. Nhiều người nghĩ rap là một thứ nhạc điên khùng, tùy thôi, nhưng
sống trên đời rất khó tìm được tri kỉ, và đến với rap thì bạn có thể gặp những tri kỉ như vậy. Ack, sến kinh dị...
Mà tạm gác cái vụ nhạc sang một bên, gạt luôn thằng Exdi với cái trò "tớ
đã dậy thì như thế nào" của nó, tôi muốn chuồn hai tiết cuối là Địa với
Công Nghệ để đi vu vơ. Cho nên mới có chuyện con Liên đòi rủ tôi đến
trại trẻ mồ côi với nó.
Chiều thu mát dịu với một chút nắng và một chút gió lành. Bầu trời trong xanh và cao vời vợi tạo nên một cảm giác chới với cho khách lữ hành cô độc.
Nhưng đến cái trại trẻ mồ côi này thì cảm giác đó tan hẳn, vì tiếng nói
cười vui nhộn của bọn trẻ con có thể xua tan mọi điều buồn phiền. Khoảng sân trước trại vẫn rải đầy lá vàng như ngày xưa, tưởng như không có gì
thay đổi. Chém đại thế thôi chứ ngày xưa tôi chả biết chỗ này thế nào,
tôi có đến đây nhưng không ở lâu mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi
nên chả thấm được cảm giác làm trẻ mồ côi không nơi nương tựa ra sao.
"Tao cực thích chỗ này!", con Liên thường hay nhai đi nhai lại cái điệp khúc đó mỗi khi đến đây, và còn mua một đống quà hco lũ trẻ nữa. Nó đúng là
người tốt trong cái thời đại này.
Nó thích chỗ này không phải là vu vơ, mà vì nó nhìn đời bằng một màu hoang tưởng. Nó có bố mẹ đàng hoàng nhưng suốt ngày cãi nhau, không quan tâm
gì đến nó, dẫn đến sự chán đời và bất cần như bây giờ. Và đó cũng là lí
do tại sao nó rất yêu thương bạn bè.
"Nếu được lựa chọn, tao thà đến đây ở còn hơn", nó cười nhạt, mất đi cái vẻ
hớn hở thường ngày. Thay vào đó là một nỗi buồn cố chấp.
"Mày ngu! Về mà chơi với ông bà già đi chứ kẻo không còn cơ hội!", tôi dạy
đời nó, cảm thấy cái trò buồn-vì-bố-mẹ-cãi-nhau là một trò vô nghĩa. Tốt thôi, có lắm người muốn được nghe tiếng cãi nhau đó hằng ngày còn chả
được. Kinh dị.
"Kệ tao!", nó nhún vai bất cần, tiện tay giựt một cái lá cây, vò nát.
Bọn trẻ rất vui khi thấy chúng tôi đến, cười nói tíu tít cả lên. Kì này
phải bày cho chúng mấy trò bệnh hoạn để xả stress mới được.
"Hai con dạo này học hành thế nào?", một bà nuôi dạy trẻ, tên Tâm thì phải,
cười hiền hỏi chúng tôi. Vâng, bọn tôi đến đây chai cả mặt rồi nên ai
cũng biết.
"Dạ, cũng bình thường thôi.", con Liên cười ngây thơ nhưng trông có vẻ thật
lòng, kiểu giống như đây mới là nhà thật của nó, còn cái bà này là mẹ nó ấy, tởm!
"Dì đừng tin! Cái con này nó bị thần kinh giai đoạn cuối, còn học hành gì chứ?", tôi xen vào chọc nó, vẻ chê bai.
"Vậy à? Haha...bị thần kinh thì phải vào trại điên gấp thôi!", bà ấy cười
ủng hộ, nhưng rồi chợt nghĩ ra chuyện gì đó và nghiêm mặt lại, nói: "À
mà này, học gì thì học, đừng có học nhiều quá kẻo bị điên thật đấy nhe!"
Rõ khổ, cái bà này là chuyên gia lo xa mà!
"Ê, mày đàn cho tụi nhỏ nghe kìa! Cái bài gì vui vui giống hôm trước ấy!",
tôi bảo con Liên, cắt đứt cái vụ chuyện trò này đi càng nhanh càng hay.
Tôi không muốn nghe giảng đạo. Mà kể ra con này khoái đàn cho lũ nhóc
nghe lắm.
"Okay thôi"
Lũ nhóc ủng hộ liền, reo lên sung sướng. Nhưng rồi nhóc Linh, một cô bé
học lớp 7, kéo áo tôi, nói với vẻ nghiêm trọng : "Anh hai ơi, hồi chiều
giờ bọn em thấy cái chị đẹp ơi là đẹp thường đi với anh đến đây mà ngồi
khóc lâu lắm rồi!"
"Phải đó!", tụi nhóc bắt đầu nhao nhao lên, "Đại mỹ nhân của tụi em không biết có vụ gì mà rơi lệ, nhìn đau lòng lắm!"
What the hell? Cái lũ này đang nói về ai vậy kìa? Cái gì mà đại-mỹ-nhân chứ? Thường đi với tôi đến đây chỉ có 3 người có thể coi là đẹp, một là con
Liên, hai là một đứa bạn tuổi thơ, còn ba là một của nợ đeo bám, không
lẽ...
"Đừng có nói là mỹ nhân Subi của mày chứ?", con Liên đoán ra ngay lập tức.
Cần phải nói thêm là Subi, tức "quạ đen" huyền-thoại kia, đã biết đế