
ình lên môi Nó, trao nhau 1 nụ hôn thụ động, và cách này có
kết quả rất tốt là Nó cuối cùng vì thiếu oxi cuối cùng cũng quay lại
trừng mắt nhìn Hắn.
- Anh làm gì vậy?! – Nó đỏ mặt hỏi Hắn, có vẻ khá ngạc nhiên.
- Hôn bạn gái thôi – Hắn làm mặt tỉnh mà nói, nhưng không thề dấu được hai má đỏ bừng.
- Anh…. – Nó không biết nói gì, chỉ biết trợn mắt nhìn Hắn như không thể tin được.
- Đùa thôi, tại anh gọi em không được cho nên……dùng tuyệt chiêu – Hắn phì cười với khuôn mặt như đần ra của Nó.
- Anh không phải là Ken nha, anh là ai vậy???? – Nó nhìn Hắn mắt tròn mắt dẹt châm chít, thât sự hôm nay Hắn rất khác.
- vậy em nghĩ anh là ai??? – Hắn lườm nó.
- Ai biết, nhưng biết là không phải Ken – Nó vẫn đùa dai.
- Vậy thôi anh đi, làm ơn mắc oán mà – Hắn cay cú Nó rồi vờ hờn dỗi mà đứng dậy.
- Thôi thôi đi, anh đâu phải còn con nít chứ, đùa chút mà cũng…. – Nó lắp lững nói.
- Thôi không đùa nữa, thế úc nãy em đang nghĩ gì mà cứ thần người ra
như thế?? – Hắn cũng không đùa nữa mà ngồi xuống cạnh Nó hỏi.
- Em…..à, không có gì – Nó bất chợt như đông cứng người lại rồi lại cật lực lắc đầu.
- Em còn muốn dấu anh sao??? – Hắn nhìn thẳng vào mắt Nó mà hỏi.
- Em….thật sự không….không có! – Nó quay mặt đi tránh ánh nhìn của Hắn mà chối bay chối biến.
- Kyo, mấy ngày này em thật sự rất rất rất là kì lạ đó, em đang dấu anh chuyện gì??? – Hắn hết chiệu nỗi mà nóng nảy hỏi Nó.
- Chỉ là em thấy mình có lỗi trong huyện này thôi, vì em mà đã có quá nhiều người hy sinh rồi – Nó nói giọng đau đớn.
- Kyo à, cái đó không phải lỗi tại em, có trách thì phải trách ông ta,
em không nên tự trách mình, mọi người cũng không có ai trách em cả – Hắn nắm chặc vai Nó mà gằn từng chữ, Hắn không muốn Nó tự trách mình như
thế, sao bây giờ Hắn lại muốn thấy Nó của gần 10 năm trước, hoạt bát và
không hề lo lắng quá, Nó bây giờ thật khó đoán và không còn nói cho Hắn
biết tất cả như lúc trước nữa, thật sự Hắn đang rất hối hận vì quyết
định của mình năm đó, quyết định của thằng nhóc 11 tuổi. (bh hối hận thì có đã quá trễ không Ken???? chứ Kenz là thấy rất rất rất quá trễ rồi
đấy )
- Ken à, anh đừng an ủi em, họ không trách em nhưng không có nghĩa là em không tự trách mình – Nó cay đắn nói với Hắn, hi mắt mọng nước nhưng không khóc, Nó không còn muốn khóc nữa, và sẽ không khóc nữa, Nó đã có
quyết định của chính mình rồi. (Hix, suy nghĩ cho kĩ nha Kyo, đừng có
khôn 3 năm mà dại 1 h, Kenz này cộng anh Ken của chị cũg k gánh đc cho
chị, khéo lại tg họ ném đá em, em còn yêu đời lắm cơ)
- Kyo em đã lớn rồi – Hắn xoa đầu Nó mà cười hiền.
- Ken, có thật là cho dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bên em? – Nó lấy
lại bộ mặt hình sự mà hỏi Hắn, không còn chút gì là cười cợt hay đau khổ nữa.
- Đương nhiên, cho dù là em đã có người con trai khác anh cũng sẽ kéo em về bên anh – Hắn khõ nhẹ lên đầu nó mà nói giọng nhỏ nhẹ, lại giống
là cái cách mà mẹ hay khõ đầu con mình mắn yêu.
- Cho dù là em có làm gì có lỗi với anh? – Nó vẫn hỏi, không quan tâm lắm tới cái cách ăn nói của Hắn.
- Em sẽ làm việc có lỗi với anh?? – Hắn bỗng sầm mặt xuống mà nhìn Nó.
- Không, em sẽ không, chỉ là muốn biết thôi – Nó lắc đầu rồi nở nụ cười méo xệch.
- Vậy là tốt – Hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Anh trả lời câu hỏi của em đi chứ – Nó lay lay tay Hắn.
- Anh …anh không biết – Hắn ra chiều suy nghĩ, – Chắc là tuỳ vào tội
của em nặng hay nhẹ, nếu nhẹ thì sẽ bắt em bù đắp cho anh suốt đời – Hắn cuòi gian nói với Nó.
- Thế còn lỡ mà mắc tội nặng? – Nó hồi hợp hỏi tiếp.
- Em hôm nay sao lạ thế, cứ hỏi mấy chuyện này? – Hắn thắc mắc hòi nó.
- Em……em chỉ muốn biết để sau này lường trước để lỡ có phạm thì anh
sẽ làm gì em thôi – Nó sau vài giây lúng túng thì cũng tìm được cái lí
do quá ư là……tiểu thuyết. (thì chị cũng đang trong fic của em thôi
>”<)
- Anh không biết, có lẽ là anh sẽ…… – Hắn ra chìu suy tư.
- Anh sẽ thế nào? – Nó hấp tấp hỏi Hắn, thật sự là nó đang rất mong mỏi câu tả lời của Hắn.
- Có lẽ anh sẽ hận em cả đời, cho nên hãy nhớ, đừng bao giờ làm gì có lỗi với anh – Hắn thành thật nói và ôm chầm lấy Nó, cho nên không thể
thấy được phản ứng của Nó, đau đớn và đõ vỡ. Cả hai cứ ngồi như thế, mỗi người cùng đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình cho tới khi tất cả đã tụ
họp đầy đủ ở nhà.
- Đã đến lúc chúng ta phải đứng lên rồi, ông ta sẽ không bắt đầu
trước đâu – Mike lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí ngợp ngạc
trong căn phòng.
- Em thấy đã đến lúc rồi, nếu còn chần chừ thì sẽ chỉ làm hại thêm
nhiều tính mạng nữa thôi, ông ta thật quá hiểm độc! – Miko gật đầu đồng
ý.
- Đúng, em cũng đồng ý, vì chúng ta đã chần chừ quá lâu – Jay cũng lên tiếng.
- Nhưng bằng cách nào? – Rika lên tiếng, – Ai chẵng muốn nhanh chóng
kết thúc nhưng kết thúc chuyện này, nhưng là bằng cách nào? – cô nêu ra
t