Insane
Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323925

Bình chọn: 9.5.00/10/392 lượt.

br/>Mấy tiếng đồng hồ sau đó, điện thoại vẫn không phát sáng. Thanh Phong
vẫn không điện lại cho tôi. Như vậy thì tôi đã hiểu, Thanh Phong chẳng
tha thiết gì với việc tôi sẽ đi du học. Đành là thế, sao tôi còn ngốc
nghếch mà chờ đợi câu nói gì từ cậu ấy chứ? Hà Vy à, mày đúng là ngốc
quá, vừa ngốc vừa khờ. Cứ tưởng người ta sẽ không nở để mày đi, cứ tưởng người ta sẽ dùng mọi cách để giữ mày lại. Bây giờ mày thấy đó, người ta nhìn mày chán rồi, nên muốn mày đi càng nhanh càng tốt….

Tôi ấm ức lên giường nằm, cả đếm ấy cứ trằn trọc không ngủ được.

*---*---*---*---*---*---*

Sân bay đông nghẹt người là người. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh như thể tìm một hi vọng mong manh nào đó, những vẫn vô vọng. Và tôi cứ thế,
thất vọng sau 1 tia hi vọng hiếm hoi. Ba mẹ ôm chặt tôi vào lòng và dặn
dò đủ điều:

- Con nhớ giữ gìn sức khỏe nha Hà Vy!

- Dạ!

Tôi ngoan ngoãn trả lời rồi vẫn như thói quen… dáo dác nhìn xung quanh.

- Con đợi ai à? – Mẹ tôi chợt hỏi.

- Dạ… không ạ…

- Đến giờ rồi, vào đi con – Ba Quốc Nam hối thúc.

Tôi ngơ ngác nhìn dáo dác xung quanh 1 lần cuối rồi cũng lững thững
bước đi. Trong lòng vô vàn những hỗn độn và buồn bực khó tả. Ừ thì thôi, người ta đã không quan tâm, không thèm đếm xỉa đến tôi nữa thì không
còn bất kỳ lý do gì để tôi tiếp tục ở lại đây nữa. Tôi chợt nhận ra một
điều thật tự nhiên, rằng nước mắt tôi… lại rơi…

Quệt thật nhanh
nước mắt, tôi cố bước đi thật nhanh… bước đi thật nhanh để có thể không
còn vương vấn cái nơi này. Tôi sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới, trong cuộc
sống đó, không có Thanh Nam, cũng chẳng có Thanh Phong… nhất định là
vậy…

Đang bước đi thì bỗng dưng….

- Vịt Con!

Tiếng gọi quen thuộc vang lên. Tôi mừng rỡ nhìn dáo dác.

- Vịt Con Của Anh! Em đừng đi!!!!

Nhìn dáo dác tứ phía tôi vẫn không nhìn ra được người nào vừa phát ra
câu nói đó. Rất có thể không phải Thanh Phong mà là của một anh chàng si tình nào đó, hoặc cũng có thể là do ảo giác cũng nên. Nghĩ thế tôi cố
lắc lắc đầu rồi bước đi tiếp.

- Hà Vy! Anh Yêu Em!

Ô hay, thế này thì không lẫn lộn vào đâu thật rồi. Tôi đánh mình một cái thật đau… thì ra tôi không có mơ.

- Hà Vy!



Bóng dáng quen thuộc đang ngày càng tiến lại dần. Tôi còn đang chưa kịp
thích ứng với những gì vừa xảy ra thì bóng dáng ấy nhào đến tôi, và tiếp sau đó là… một vòng tay ấm áp…

- Vịt con, anh yêu em, đừng bỏ anh đi có được không hả?

Cảm xúc trong tôi vỡ òa như một con sóng đang vỡ ra khi bước chân ra
biển lớn. Tôi thật không ngờ, Thanh Phong vẫn còn quan tâm đến tôi, vẫn
còn nhớ đến tôi và vẫn còn…. yêu tôi.

- Thanh Phong….

- Đừng nói gì nữa hết, anh chỉ cần em biết anh yêu em, thế là đủ.

- Phong à…

- Anh sẽ buồn lắm khi em đi đấy Hà Vy! Em có thể… vì anh mà ở lại không?

- ….

- Em…em… - Tôi ấp úng, lần đầu tiên thay đổi cách xưng hô với Thanh
Phong, tôi vẫn còn chưa được tự nhiên cho lắm – Còn ba mẹ….họ muốn em
đi….

Thanh Phong bỏ tôi ra rồi khoác vai tôi bước đến chỗ ba mẹ tôi đang đứng đấy, họ vẫn chưa về và chắc có lẽ họ đã chứng kiến được cái
cảnh hay ho đó, tôi xấu hổ cúi gầm mặt xuống.

Thanh Phong đi lại trước mặt ba mẹ tôi trong khi họ còn trong ngỡ ngàng, cậu ấy cúi đầu thật lễ phép rồi nói:

- Con chào 3 bác, con xin phép 3 bác cho Hà Vy được ở lại.

Tôi ngơ như con nai tơ.

- Tại sao? – Mẹ tôi nhìn Thanh Phong với ánh mắt không được thiện cảm cho lắm.

- Bởi vì… con yêu Hà Vy, con không thể nào sống mà không có Hà Vy! Con cầu xin bác…

Ánh mắt thành khẩn của Thanh Phong khiến mẹ tôi không dùng điệu bộ
cương quyết nữa. Nhưng mẹ vẫn giữ nguyên lập trường của mình:

- Cậu có biết nói lý không hả? Cậu đã từng chê gia đình tôi nghèo đến nỗi ăn
trộm không thèm vào còn gì? Sao đùng một cái, cậu lại thay đổi thái độ
với tôi như thế?

- Con…

Thanh Phong gãi gãi đầu, sao lúc này.. tôi nhận thấy cậu ấy dễ thương đến vậy cơ chứ?

- Con… con xin lỗi…mẹ…

- Ơ hay! Con gái tôi tôi nuôi suốt 18 năm trời, bây giờ cậu muốn bắt đi đâu thì bắt à? Tôi đã đồng ý chưa mà cậu lại tùy tiện xưng hô như vậy
hả? – Mẹ tôi vẫn không chịu buông tha.

Ôi trời ạ, sắp có chiến tranh thế giới thứ 3 rồi à?

- Dạ…

Thanh Phong lúng túng gãi gãi đầu. Điệu bộ này khiến tôi muốn phì cười
nhưng không dám. Không biết mẹ có suy nghĩ giống tôi không mà mẹ quay
mặt sang chỗ khác, ra chiều như không quan tâm, buột miệng nói:

- Dù sao cậu cũng cứu con gái tôi 1 mạng, muốn làm gì thì làm đi!

Ôi trời, có phải mẹ tôi không đây? Tôi mừng rỡ chạy đến ôm chặt mẹ:

- Mẹ ơi, con cám ơn mẹ, con cám ơn mẹ nhiều lắm! Ba, mẹ, con cám ơn mọi người nhiều lắm…

- Cái con nhỏ này….

Thanh Phong hạnh phúc đến nỗi ôm tôi quay mồng mồng trước bàn dân