Disneyland 1972 Love the old s
Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324965

Bình chọn: 8.5.00/10/496 lượt.

anh Phong…

-Cậu….

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì thì có một bàn
tay tháo khăn che mắt cho tôi. Hình ảnh mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt. Một vườn hoa xếp thành hình trái tim thật đẹp với hàng trăm ngọ nến
lung linh. Tôi òa lên vui sướng vì bất ngờ, đây có phải là lúc công chúa lọ lem tìn được hạnh phúc cho mình không?

Người con trai đối diện
với tôi đang mỉm cười với tôi, một nụ cười như một tia nắng hiếm hoi
chiếu rọi giữa trời mùa đông băng giá. Tôi nhận ra, đây là … Thanh Nam…

Vì tôi biết rất rõ, nụ cười của Thanh Phong mang rất nhiều nét khác với nụ cười băng giá này. Thanh Phong cười hiền hòa, cũng có lúc cười to, từng đường nét trên gương mặt, nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp và vô
cùng gần gũi…

Như một phản xạ, tôi nhìn lại nơi chiếc xe ban nãy chở tôi đến đây, chiếc xe ấy đã biến mất… biến mất thật sự…

-Hà Vy! – Thanh Nam cầm một bó hoa đứng đối diện với tôi – Làm bạn gái tôi nhé!

-Hả???? – Tôi ngây ngô vì đầu óc còn đang rối bời, chưa kịp phản ứng với câu nói của Thanh Nam.

-Cậu làm bạn gái tôi, được chứ?

Thanh Nam mỉm cười với tôi, nụ cười như nắng mùa đông. Ấm áp, gần gũi và thân thiện. Chẳng biết sao tôi lại đứng như trời tròng ở đấy, không phản
ứng. Hà Vy, mày sao vậy? Chẳng phải mày cứ mong điều này sẽ đến sao?
Chẳng phải mày đã thích Thanh Nam từ lâu rồi sao? Sao mày chẳng có cảm
giác gì với câu nói này vậy?

Đầu óc tôi rối bời… tôi không muốn phải suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa. Tôi không đồng ý, cũng không từ
chối. Tôi cứ đứng đây, không nói lời nào. Cảm giác thật hỗn loạn và vô
cùng khó tả. Điều mà tôi cần bây giờ, là yên tĩnh.. tôi muốn yên tĩnh…

Và, cũng chẳng biết sao, tôi lại bỏ chạy, bỏ chạy khỏi nơi đó, bỏ lại Thanh Nam đứng đó không hiểu tôi đang suy nghĩ gì.

Đến giờ, tôi đã hiểu, Thanh Phong rủ tôi đi chơi, Thanh Phong nói toàn
những lời kỳ quặc khó hiểu, đến giờ tôi đã biết vì sao Thanh Phong lại
nói “Hạnh phúc của Hà Vy cũng chính là hạnh phúc của Thanh Phong”

Toi đã hiểu, cuối cùng tôi cũng đã hiểu. Chẳng biết sao, khi tôi hiểu ra,
nước mắt tôi cứ không ngừng rơi. Tôi tháo đôi guốc đang mang cầm trên
tay và cứ mải miết chạy, chạy đi trong khi tôi không còn thấy đường đi
nữa, nước mắt đã làm nhòe mất định hướng của tôi, tôi cứ chạy trong vô
định, không còn đầu óc đâu để mà suy nghĩ.

TIN DỮ

Hà Vy ơi Hà Vy, mày sao thế này? Mày có biết mày đang làm gì không? Mày có biết mày đã bỏ qua hạnh phúc ngắn ngủi của nàng lọ lem hay không? Rốt
cuộc mày đang suy nghĩ cái gì đây?

Tôi cứ chạy, mải miết chạy như
một người điên, không cần biết trời đã tối đến mức độ nào, cũng không
quan tâm mọi người ngoài đường nhìn tôi ra sao. Tôi hận Thanh Phong, hận đến nỗi chỉ muốn xé xác cái con người ấy ra thành trăm mảnh, tận sâu
trong lòng tôi không hề muốn Thanh Phong bỏ rơi tôi giữa chừng như thế.
Lúc cảm thấy chiếc xe của Thanh Phong biến mất hoàn toàn, tôi như hoảng
sợ thật sự, cảm giác như thiếu hụt một cái gì đó khiến trong người cứ
khó chịu và chỉ muốn khóc mà thôi. Đứng trước Thanh Nam, tôi không giữ
được bình tĩnh. Có phải vì tôi không biết phải phản ứng như thế nào hay
vì tôi cảm thấy sợ sệt, sợ sệt vì mình đxa mất đi một thứ gì đó rất đỗi
quan trọng với mình?

Chạy mãi, chạy mãi cho đến khi tôi cảm thấy
mình không còn sức lực để chạy tiếp nữa. tôi ngồi bệt xuống một góc
tường và khóc ngon lành.

-Nè bé, làm gì mà khóc vậy cưng? Đi chơi với tụi anh đảm bảo em sẽ vui liền!

Một đám thanh niên từ đâu lù lù xuất hiện. Tên cầm đầu nhìn tôi rồi buông
ra một câu như thế, trên môi nở một nụ cười ranh mãnh không ai bằng. Tôi hoảng sợ cố đứng dậy và lấy hết sức lực của mình để chạy khỏi cái nơi
quỷ quái này thì bọn họ đã kịp chặn đường tôi lại. Tên cầm đầu đưa bàn
tay ghê gớm lên mặt tôi khiến tôi suýt chút nữa thì nôn mửa. - Chạy đi
đâu vậy cưng? Anh cho cưng hay, ở đây chả có ma nào mà cứu cưng đâu,
ngoan ngoãn mà chiều tụi anh, rồi tụi anh sẽ thưởng cho!

-Mấy người…định làm gì? - Tôi sợ hãi lắp bắp.

-Muốn gì hả? Ha ha! Cưng khờ quá! Cưng cứ ở yên đấy, lát nữa sẽ biết thôi!

Nói rồi tụi nó nhìn nhau cười ha hả. Tôi sợ hãi thu mình vào một góc tường. Lồng ngực như muốn nổ tung ra.

Tên cầm đầu chơt đưa cái mặt ghê tởm vào gần tôi, rồi bàn tay ghê gớm ấy
không ngừng sờ soạng tôi. Tôi sợ hãi khóc cố gắng thoát khỏi bọn họ,
nhưng một người ốm yếu như tôi thì làm sao có thể đấu lại bọn người cao
lớn kia. Tôi cố vùng vẫy nhưng cũng vô dụng. Bọn họ mạnh quá. Chợt thấy
cái cổ của tên cầm đầu đưa lên gần miệng tôi. Tôi cố đánh liều mà cắn
thật mạnh. Hắn bị tôi cắn một cái thật đau nên mất thăng bằng mà buông
tôi ra, tôi cố lấy hết sức lực chạy ra khỏi chỗ đó. Mấy tên kia thấy
thằng anh mình rên hư hử nên xúm lại xem, thừa lúc ấy tôi vùng chạy đi,
nhưng thật không ngờ bọn họ không chịu tha cho tôi. Một thằng trong đám
đã bắt được tôi lại và giễu cợt:

-Định chạy hả cưng? Đừng mơ