XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323191

Bình chọn: 9.00/10/319 lượt.

g cửa tiệm và lo
kinh doanh nên thường xuyên gửi cô ấy ở nhà tôi. Mẹ tôi luôn mong có một đứa con gái, cũng thực sự yêu thương cô ấy như con cái trong nhà. Có
thể nói, cô ấy cũng như em gái tôi, tôi đã chứng kiến cô ấy lớn lên.”

Vương Xán cảm thấy nếu tiếp tục yên lặng thì chỉ thể hiện mình rõ
ràng là người hẹp hòi, cô liền cười nói: “Anh không cần giải thích,
thanh mai trúc mã mà, nghĩ là tôi hiểu rồi.”

“Thanh mai trúc mã? Nếu nó có nghĩa là cùng nhau khôn lớn thì chúng
tôi đúng là như vậy. Cô cũng là con gái duy nhất trong nhà, không biết
hồi nhỏ có cảm giác cô đơn không? Bố mẹ đều đi làm, chìa khóa treo trên
cổ. Nếu người lớn tăng ca, phải có một người ở nhà.”

Vương Xán lắc đầu: “Bố mẹ tôi đều là giáo viên. Hồi học tiểu học bố
đưa tôi đi học, lên cấp ba thì mẹ tôi tiếp quản. Sau khi học xong tôi
lại đến Vãn báo làm việc nên chưa gặp những chuyện như vậy.”

“Vậy là cô khá hạnh phúc. Tôi từ nhỏ đã sống nội tâm, không giỏi biểu lộ cảm xúc nên không có nhiều bạn lắm. Tiểu Na lại hoàn toàn trái
ngược, cô ấy luôn hoạt bát, sôi nổi. Từ lúc đầu tiên đón Tiểu Na ở
trường mần non, đến sau này đưa cô ấy đi học, tôi đều không để những đứa trẻ khác bắt nạt cô ấy. Nhìn bề ngoài là tôi đang chăm sóc cô ấy, nhưng thật ra tôi rất cảm động vì trong nhà có thêm người bầu bạn, để tôi
không quá đơn độc, hướng nội. Cô ấy luôn coi tôi là anh trai nên nhiều
khi cũng có chút dựa dẫm. Còn tôi thì từ trước đến giờ cũng quen với
điều ấy.

Khi Vương Xán sinh ra, chương trình kế hoạch hóa gia đình đã triển
khai được vài năm. Những đứa trẻ thành phố đồng trang lứa với cô hầu hết là con một. Anh chị em họ của cô lại ở nơi khác, một năm cũng khó mà
gặp nhau đến một lần. Cô đã quen kiểu con một theo đúng nghĩa của nó.
Hôm nay bỗng nhiên lại gặp kiểu thanh mai trúc mã sờ sờ trước mặt, đúng
là không biết nên nói thế nào.

“Khi gặp rắc rối gì ở trường, phản ứng đầu tiên của Tiểu Na là đi tìm tôi, lần đầu tiên nhận được mảnh giấy từ bạn trai cũng lập tức đưa tôi
xem.” Khóe miệng Trần Hướng Viễn khẽ nở nụ cười: “Trong mắt cô ấy, hình
như không có chút bí mật nào với tôi cả. Sau đó, bố mẹ Tiểu Na đưa cô ấy sang Pháp học, cuối năm ngoái mới trở về. Thế nhưng cô ấy vẫn không
thay đổi thói quen cũ, có chuyện gì thì việc đầu tiên cũng gọi điện cho
tôi.”

Vương Xán không hiểu Trần Hướng Viễn rốt cuộc định nói gì, cô cũng
thật sự không muốn nghe về hồi ức của anh. Nhưng cô nghĩ, chỉ là ngồi
cùng xe một lát thôi, không nhất thiết phải bất lịch sự cắt ngang lời
anh. Thế là cô nhẫn nại nghe.

Trần Hướng Viễn cũng phát hiện ra sự cố gắng im lặng của Vương Xán.
Xe dừng lại trước vạch đèn đỏ, Trần Hướng Viễn quay sang nhìn cô: “Tôi
nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói rõ ràng rằng, tôi và Tiểu Na đúng là
không có quan hệ huyết thống nhưng chỉ là tình cảm anh em thôi. Nếu sau
này cô ấy vẫn thể hiện thân mật với tôi như vậy, thì đó cũng chỉ là kiểu đứa em gái làm nũng với anh trai, cô không phật ý chứ?”

Máu toàn cơ thể Vương Xán dường như đổ hết về não bộ, cô có chút ngỡ
ngàng quay ra nhìn Trần Hướng Viễn, lúc này anh vẫn giữ thái độ bình
tĩnh.

Lúc đó, đèn chuyển sang màu xanh, Hướng Viễn khởi động lại xe. Sự ngỡ ngàng của Vương Xán hiện rõ trên khuôn mặt. Đêm mùa hè, đường phố rộng
rãi, vắng người, thành phố không còn vẻ ồn ào của ban ngày nhưng trong
tim cô loạn nhịp, chẳng khác nào đang đứng giữa phố chợ đông đúc, người
qua kẻ lại tấp nập.

Điện thoại của Trần Hướng Viễn hiển thị một tin nhắn đến, hai tiếng
tít tít đã làm Vương Xán giật mình. Một tay anh giữ lái, một tay cầm
điện thoại lên đọc.

“Xin lỗi, hình như đã làm cô giật mình.” Giọng của Trần Hướng Viễn vẫn trầm ấm như vậy.

Xe dừng lại, Vương Xán bây giờ mới biết đã đến nhà mình, cô tháo dây an toàn, rồi quay đầu lại nói với Trần Hướng Viễn:

“Cái đó, những lời nói vừa rồi của anh, có nghĩa là gì?” Vương Xán
cảm thấy mình biểu hiện có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng cô không thể không
hỏi: “Anh không cần phải nói với tôi những lời đó, ý tôi là, chuyện giữa anh em anh, tôi là người ngoài, không thể quản được.”

Một nửa khuôn mặt Trần Hướng Viễn trong bóng tối nên không rõ biểu
cảm thế nào, “Vương Xán, thật ra tôi muốn theo đuổi cô, tôi vốn muốn
chầm chậm từng bước, không muốn đường đột như vậy. Nhưng tôi có thể thấy được qua việc tối nay, cô sẽ tránh xa tôi. Thế nên tôi đành phải giải
thích rõ ràng với cô.”

Vương Xán không dám tin vào tai mình. Đây là lời tỏ tình mà cô đã
mong đợi từ lâu, hơn nữa còn hơn cả sự tưởng tượng của cô, nhưng nó lại
có chút gì đó không thực.

“Tôi thích em, tích cách em cởi mở, hòa nhã, lại có thể dung hòa tính cách hướng nội, do dự của tôi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau. Em
không cần trả lời tôi ngay đâu, tôi đồng ý để em có thời gian suy nghĩ
rõ ràng.”

Đến câu tạm biệt Vương Xán cũng quên không nói, cô không quay đầu lại, nhẹ nhàng bước lên lầu lấy chìa khóa mở cửa.

Bố mẹ đã ngủ, Vương Xán thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng