XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323234

Bình chọn: 7.5.00/10/323 lượt.

a hấu, Vương Xán vội nói: “Không cần đâu, tôi không ăn được nữa.”

Trần Hướng Viễn thoáng có chút bối rối rồi nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Na cũng thích ăn dưa hấu.”

Vương Xán thấy mặt mình nóng bừng, còn bối rối hơn cả Trần Hướng
Viễn. Vương Minh Vũ kịp cười lớn: “Hướng Viễn, cậu còn sợ Tiểu Na chịu
thiệt. Lúc tớ đến đó, các cậu thử đoán xem, cô Thẩm đây tay chống cạnh
sườn giống hình cái ấm trà cãi nhau nghe đã lắm!”

Trần Hướng Viễn nhìn Tiểu Na trách móc: “Con gái con đứa, đứng giữa đường cãi nhau với người ta hay lắm sao?”

Vương Minh Vũ cũng nói: “Có chuyện gì to tát đâu, hai người đi cùng
chiều không cẩn thận va chạm nhau, cả hai đều có trách nhiệm, người
không sao, xe cũng không bị hỏng nặng, mang đến xưởng sửa chữa là được.
Thế mà mặc kệ cảnh sát giao thông bên cạnh, cứ đứng đó cãi lộn. Em nhìn
đôi dép của em xem, có thích hợp để lái xe không?”

Tiểu Na bĩu môi: “Em thất tình rồi, tâm trạng không vui, đang buồn chết đi được, ai mà biết lại gặp chuyện đen đủi như vậy chứ?”

Trần Hướng Viễn liền sầm mặt lại, đang định nói gì đó thì Vương Minh
Vũ toét miệng cười: “Đen đủi à? Lúc nãy ngồi trên xe của anh, em đâu có
nói với anh như vậy. Rõ ràng em yêu đơn phương người ta, tỏ tình bị
người ta từ chối. Cái gì mà thất tình, đến bắt đầu còn không có.”

Vu Lâm vô tình nhìn Vương Xán, mặt cô pha lẫn nhiều cảm xúc mà miệng
lại nói: “Không biết người đàn ông đó là thần thánh phương nào, nhất
định phải có sức mạnh của Liễu Hạ Huệ[1'> mới dám từ chối lời tỏ tình của Tiểu Na chứ?”

[1'> Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN – 621 TCN), tên thật là
Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời
Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Thẩm Tiểu Na cứng đầu nói: “Anh ấy chưa có bạn gái, em vẫn còn cơ hội.”

Lưu Hạo cũng cười, chuyển chủ đề: “Lúc nãy em gọi điện đến, anh còn
nghĩ có anh lái xe nào không biết thương hoa tiếc ngọc mà đụng vào xe
của em, lại còn cãi nhau với em nữa chứ?”

Vương Minh Vũ cười nói: “Đối phương là một bà chị, nói chuyện có vẻ
chậm rãi, bề ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng nham hiểm, lợi hại. Tiểu Na chỉ biết nói ầm ĩ, căn bản không phải là đối thủ.”

Tiểu Na không vui nhìn Trần Hướng Viễn: “Mọi người chẳng ai an ủi em lấy một câu, lại còn mang em ra làm trò đùa nữa.”

Trần Hướng Viễn nhìn Thẩm Tiểu Na trìu mến nói: “Đồ ngốc, có chuyện gì to tát đâu, có gì đáng tức giận chứ? Ăn dưa hấu đi!”

Vương Xán giữ im lặng quan sát, trong lòng bỗng thấy ớn lạnh. Cô dần chuyển mắt đến màn hình, không nhìn họ nữa.

Ngô Tranh bảo Thẩm Tiểu Na chọn bài, cô lắc đầu: “Mấy năm nay đều
nghe nhạc Pháp, những bài này em đều không biết hát. Mọi người hát đi,
em ngồi nghe cũng được mà.”

Mọi người tiếp tục hát, Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn ngồi một bên
to nhỏ với nhau. Người bên cạnh đều không nghe rõ họ nói gì, nhưng rõ
ràng là vô cùng thân mật.

Nét mặt Vương Xán không hề thay đổi, sau khi từ nhà vệ sinh vào, cô
ngồi sang một ghế sofa khác, cách xa họ một chút, vẫn chọn bài, vỗ tay,
thỉnh thoảng cũng uống một ngụm bia nhỏ. Vu Lâm tỏ ra không để ý nhưng
trong lòng lại thấy rất khâm phục.

Thời gian không còn sớm, Trần Hướng Viễn gọi thanh toán, mọi người
đứng dậy chuẩn bị ra về. Đến quầy thu ngân, Vương Xán dừng bước: “Tôi tự gọi xe về, tạm biệt mọi người.”

Trần Hướng Viễn vội nói: “Để tôi đưa cô về.”

Thẩm Tiểu Na cũng nói: “Đúng vậy, gọi xe gì chứ, chúng tôi đưa cô về.”

Vu Lâm kéo tay Thẩm Tiểu Na, cười thân mật: “Em gái, hôm nay em phá
đủ rồi đấy, chúng ta phải tinh ý một chút có được không? Lên xe đi, chị
và Minh Vũ đưa em về. Để Trần Hướng Viễn đưa Vương Xán về.”

Thẩm Tiểu Na tròn mắt nhìn Vương Xán, rồi lại nhìn Trần Hướng Viễn. Vương Xán không tỏ ra bối rối, xua tay nói: “Không cần đâu.”

Thẩm Tiểu Na lúc này mới làm bộ dạng sực tỉnh: “À, em hiểu rồi! Em
không làm kì đà cản mũi nữa.” Cô không nói gì nữa, lập tức leo lên xe
của Vương Minh Vũ.

Vương Xán bối rối đến mức không biết nói gì. Trần Hướng Viễn cười, mở cửa xe nói: “Đừng nghe nó nói linh tinh. Vương Xán, lên xe đi!”

Vương Xán nghĩ nếu cứ tiếp tục từ chối thì lại kiêu ngạo quá, dù sao
tối nay cũng đủ ngượng lắm rồi, kết thúc thế nào cũng mặc kệ. Cô lần
lượt vẫy tay tạm biệt Vương Minh Vũ và mọi người rồi lên xe Trần Hướng
Viễn.

Trần Hướng Viễn khởi động xe, CD vẫn chạy một bài hát tiếng Pháp. Lần này Vương Xán hoàn toàn không có tâm trạng hỏi tên bài hát. Yên lặng
một lúc, Trần Hướng Viễn mở lời: “Vương Xán, hôm nay biểu hiện của tôi
rất kém phải không?”

Vương Xán không biết nên trả lời thế nào, liền nghí ngoáy dây thắt an toàn, không nói một lời.

“Bố mẹ tôi và bố mẹ Tiểu Na là đồng nghiệp, cũng là bạn tốt, hai nhà
còn từng là hàng xóm.” Trần Hướng Viễn bình thản lái xe, mắt hướng về
phía trước. “Bố mẹ cô ấy đã từ chức từ lâu và bắt đầu kinh doanh thời
trang, một người ra Bắc vào Nam, một người phải trôn