Old school Swatch Watches
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323243

Bình chọn: 8.00/10/324 lượt.

ời đem bánh quy và
cappuccino ra là bà chủ Tô San, Vương Xán có chút bất ngờ cười nói: “Làm sao tôi lại phiền đến cô thế này?”

Tô San cũng cười: “Vương Xán, Cao Tường ngồi đằng kia là khách quen
của quán, cũng là bạn tốt của tôi. Nghe nói cô là phóng viên tin tức bất động sản, đúng lúc Cao Tường định mua nhà, anh ấy muốn nhờ cô tư vấn
một chút có được không?”

Vương Xán nhìn theo hướng Tô San chỉ, liền thấy anh Cao mà cô thi
thoảng vẫn bắt gặp tại đây. Cô có ấn tượng tốt với người đàn ông có khí
chất nho nhã này, lại thường xuyên làm cố vấn nghiệp vụ cho người khác
nên đương nhiên cô không hề phản đối: “Vậy mời anh Cao qua đây ngồi cũng được.”

Tô San mời Cao Tường tới chỗ Vương Xán, giới thiệu hai người với nhau rồi rời khỏi.

“Anh Cao đã ngắm được căn hộ ở đâu chưa?”

“Bán đảo Ca Lâm.”

Khu ngoại ô mà Cao Tường nói là khu biệt thự vừa được xây dựng. Vương Xán cũng đã từng phỏng vấn ở đó. “Khu đất đó ba mặt giáp hồ, quang cảnh rất đẹp, đúng là bán đảo sánh với tên thực, lại gần đường vành đai,
giao thông thuận tiện, tương đối tốt.”

“Tôi nghe có tin đồn, hình như khu đất đó nằm trong vị trí của khu
bảo tồn sinh thái, từ lúc lập dự án đến khi nhận đất đều đã tồn tại
tranh chấp.”

“Đúng là có chuyện đó. Nhưng khu đất ấy nằm tại biên giới khu bảo tồn sinh thái, dự án đã được phê chuẩn trước khi khu bảo tồn được khánh
thành, cứ cho là gặp may mắn về chính sách. Hơn nữa, tôi đã xem tài liệu của nhà đầu tư, tất cả thủ tục đều rất đầy đủ.”

Cao Tường không hề suy nghĩ được mất, là người đi mua nhà, nghe được
tin tốt như vậy lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhõm chứ. Thế nhưng thần thái
vẫn không hề thay đổi, chỉ khẽ gật đầu: “Thế thì tốt.”

“Ở đây, các khu biệt thự khác chủ yếu thiết kế theo kiểu có hai, ba
hoặc nhiều căn xếp liền nhau, chỉ có ở bán đảo Ca Lâm mới xây dựng
kiểuhỉ có một tòa nhà. Có thể nói đây là khu biệt thự hiếm thấy. Nhìn về góc độ kiểu dáng thì không có điểm nào quá nổi bật, thiết kế căn hộ có
thể nói là bình thường, chỉ có điều môi trường đúng là rất tốt, diện
tích đất ven hồ rộng, nước hồ trong xanh không ô nhiễm, có những hàng
thông liễu rất đẹp mắt. Có lẽ nhà đầu tư đã quá tin tưởng vào môi trường mà không mất nhiều công sức vào việc quy hoạch và đồng bộ.”

“Tôi cũng vì thích môi trường ở đó.”

Vương Xán chần chừ một lát: “Nếu anh Cao có ý muốn mua, tôi có thể
giới thiệu anh với nhà đầu tư bên đó, có lẽ phạm vi chọn nhà sẽ rộng hơn một chút, hơn nữa còn có một ít chiết khấu, cái danh của một phóng viên quèn như tôi chỉ làm được vậy thôi.”

“Vậy cho tôi cảm ơn cô trước. Cô Vương có thể cho tôi một tấm danh thiếp được không, có vấn đề gì tôi sẽ liên hệ với cô.”

Cao Tường lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Vương Xán, bên trên viết
tên một công ty thương mại do chính anh làm giám đốc. Sau khi cất tấm
danh thiếp vừa nhận từ Vương Xán, Cao Tường định nói gì đó thì điện
thoại đổ chuông. Anh nói xin lỗi rồi đứng dậy chạy ra chỗ khác nghe máy. Một lát sau, anh quay lạật ngại quá, tôi có việc phải đi trước, cô
Vương, không làm phiền cô nữa. Tạm biệt!”

Vương Xán ăn xong bánh quy, gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán. Tô
San cười nói: “Cao Tường cảm ơn sự giúp đỡ của cô, anh ấy đã ghi nợ cốc
café này rồi!”

“Như vậy làm sao được?”

Tô San xua xua tay: “Vậy tôi mời là được chứ gì, cũng không đến mức khách sáo với tôi đấy chứ?”

Vương Xán biết Tô San vô cùng cởi mở, cũng không từ chối nữa. Bước ra khỏi Lục Môn, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, trong lòng trống rỗng, Vương Xán bước đến bến xe. Bỗng điện thoại reo, cô lấy ra xem, ba chữ Trần
Hướng Viễn hiện lên trước mặt.

“Chào anh!”

“Vương Xán, chào cô, tôi không làm phiền cô chứ?”

“Không sao, tôi đã tan làm rồi!”

“Tối thứ sáu cô có rảnh không? Vài người bạn của tôi hẹn đi hát
karaoke thư giãn. Nếu cô không có kế hoạch gì, có thể đi cùng tôi chứ?”

Trần Hướng Viễn thường ngày rất ít khi mở lời, Vương Xán muốn nói
chuyện cũng chẳng có cơ hội, cô không chút chần chừ nói mình rảnh.

“Tới lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”

“Không cần đâu, thứ sáu tôi phải tham gia một hội nghị, đến lúc đó
chúng ta trực tiếp gặp nhau ở địa điểm hát karaoke cũng được.”

Hai người hẹn thời gian, địa điểm gặp mặt. Trần Hướng Viễn tắt máy,
Vương Xán vui đến mức nắm chặt điện thoại cười một mình. Khi nghe thấy
tiếng còi xe, cô mới định thần lại, La Âm ngồi ở ghế lái phụ của chiếc
xe Fukang màu trắng thò đầu ra ngoài nói:

“Cậu không ngốc đấy chứ, đứng dưới biển quảng cáo mà còn cười mơ hồ.”

Lúc này Vương Xán mới để ý, cô đang đứng cạnh cột đèn đưỮg, phía trên dán chằng chịt những quảng cáo trị liệu, chữa bệnh, thông báo tuyển
dụng… Cô đành gượng gạo giải thích: “Tớ đâu có cười, tở chỉ dừng lại
nghe điện thoại thôi mà.”

“Lên xe, tớ đưa về một đoạn.”

Vương Xán thường tiện đường đi ké xe của họ, cũng đã quen với Trương
Tân từ lâu nên không khách sáo nhảy lên