
đến.
Vết thương của em cuối cùng cũng biến mất rồi! Em đã chịu đủ những cơn
gió đáng ghét. Hỡi người em yêu, anh khiến em yêu anh đến chết đi sống
lại. Cũng giống như những người đàn ông có người phụ nữ yêu thương bên
cạnh, anh hiểu rằng tình yêu là sự cho đi. Vì thế chúng ta hãy cùng
khiêu vũ khi ngọn lửa tình trong anh đang rực cháy. Hãy ca tụng cuộc
sống, hãy để em yêu anh đậm sâu. Anh mãi mãi là vật báu duy nhất của em. Cho dù trên khuôn mặt anh có thể hiện bao nhiêu cảm xúc đi chăng nữa,
thì anh vẫn không thể đọc được tâm tư của người con gái đâu. Khi nào mùa hè lại đến?”
Đây rõ ràng là một bài hát đương đại, theo lời giới thiệu trên mạng
thì Najoua Belyzel là nữ ca sĩ xinh đẹp nổi tiếng. Nghĩ lại câu nói của
Trần Hướng Viễn, anh rất ít khi nghe nhạc đương đại, cô bỗng thấy có
chút khó hiểu. Nhưng rồi cô cũng nhắc nhở bản thân, không nên suy đoán
về người khác như vậy.
Đúng vào trung tuần tháng năm, tiết trời ngày càng oi bức, mùa xuân
đã đi qua và biến mất không để lại dấu tích. Nơi đây, mùa hè nổi tiếng
kéo dài với cái nóng như thiêu đốt. Vương Xán cảm thấy bản thân dường
như rơi vào trạng thái mơ hồ. Cô nghĩ, có lẽ hai năm không hẹn hò, suy
nghĩ và khát vọng về tình yêu của cô đã được tích lũy lên một tầm cao
mới.
Kinh nghiệm yêu đương của Vương Xán đúng là có hạn, cô cũng không
biết làm thế nào để đẩy mối quan hệ giữa mình và Trần Hướng Viễn lên một bước mới. Theo bản năng, cô cho rằng, người đàn ông như Trần Hướng Viễn sẽ không thích một người con gái quá chủ động. Hơn nữa, nền giáo dục mà cô được tiếp nhận bấy lâu nay không cho phép cô chủ động tấn công.
Về điểm này, suy tính thiệt hơn thì có cả nguy hiểm và ngọt ngào, nó
giúp Vương Xán tìm lại cảm giác yêu đương sau quãng thời gian tốt nghiệp đại học gần ba năm. Cô nghĩ, hóa ra bản thân cũng có cơ hội thoát khỏi
cuộc sống tẻ nhạt.
Vương Xán tải bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” vào MP3, trên đường
đi làm và về nhà cô cứ nghe đi nghe lại bài hát đó. Nhưng cô cũng chỉ
nghe hiểu một đoạn có mấy câu mở đầu bằng tiếng Anh, những ca từ tiếng
Pháp lại không hề đem đến cho cô chút cảm giác nào.
Trần Hướng Viễn lúc nào cũng bình đạm, anh không từ chối lời mời của
Vương Xán nhưng cũng không có chút biểu hiện chủ động nào. Qua vài lần
như thế, Vương Xán có chút buồn phiền vì cạn kiệt lý do hẹn gặp.
Từ trước đến giờ, Vương Xán không hề có kinh nghiệm theo đuổi đàn
ông, bây giờ cố gắng nghĩ lại cảm giác khi được người khác theo đuổi,
một bóng hình gần như đã mờ nhạt bỗng hiện lên trong đầu cô, nhưng chẳng có chút manh mối rõ ràng nào hết. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ còn cách đi
nhờ La Âm giúp đỡ.
Nghe Vương Xán kể xong bối rối của mình, La Âm ngừng gõ bàn phím,
ngước lên nhìn trời nói: “Tớ khuyên cậu nên dừng lại đúng lúc.”
“Tại sao chứ? Tớ căn bản còn chưa có bắt đầu cơ mà, tại sao phải dừng lại?”
“Đàn ông không phải là tên ngốc, đặc biệt nhìn Trần Hướng Viễn, anh
ta cũng không phải là loại đàn ông qua loa đại khái. Cậu có chút tình
cảm với anh ta, anh ta nhất định sẽ hiểu rõ hơn ai hết. Thế nhưng việc
anh ta không từ chối, cũng không đồng ý đã chứng minh rất nhiều điều.”
“Tớ nghĩ chỉ là anh ấy điềm đạm, kín đáo thôi.”
La Âm bật cười khúc khích: “Hay cậu cứ trực tiếp nói anh ấy là người
có nội tâm và bề ngoài khác biệt cho xong. Thưa tiểu thư, câu hỏi này
vượt quá phạm vi kinh nghiệm của tớ, tớ chưa từng chủ động theo đuổi đàn ông chứ đừng nói đến đó lại là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ủ mưu như vậy.”
“Cậu chưa từng gặp một người khiến cậu động lòng trước sao?”
“À, thì có rồi!” La Âm chần chừ một lát rồi nói một cách nghiêm túc:
“Nhưng tớ là người thà để tâm tư trong lòng chứ đừng hi vọng tớ chủ động đi tỏ tình. Cậu xem, thực ra tớ cũng là một người điềm đạm kín đáo,
trong ngoài khác biệt mà, haha.”
Vương Xán cố bình ổn tâm trạng, không để bản thân nóng giận: “Nhưng
cậu đã nghe rất nhiều những chuyện tình kỳ quặc, vậy mà lại không có
chuyện tương tự nào kể cho tớ sao?”
“Nếu nói như vậy thì đúng là có không ít. Thế nhưng tớ thấy đa phần
những câu chuyện đó điều có ý nghĩa phản diện, cậu sẽ không thích nghe
đâu.”
Vương Xán không biết nói gì, chỉ đành ngao ngán ngẩng đầu lên trời. La Âm vỗ vỗ vào tay bạn an ủi: “Thời gian sẽ giúp cậu.”
“Nói vậy nghĩa là sao?”
“Hai người các cậu nếu cứ tiếp tục như vậy hoặc là lâu ngày anh ta sẽ nảy sinh tình cảm với cậu, “lửa gẩn rơm lâu ngày cũng bén”, hoặc là cậu không tìm được cảm giác mới mẻ ở anh ta. Cậu sẽ thấy kì lạ là tại sao
lúc đầu lại nhiệt tình như vậy. Cậu thấy đấy, như vậy thì vấn đề sẽ được giải quyết thôi.”
“Xí, hai tình huống cậu vừa nói tớ đều không thích. Khó khăn lắm tớ
mới gặp một người mà tớ có cảm tình.” Vương Xán nói với vẻ buồn rầu:
“Hơn nữa, thứ gọi là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” chỉ là một kiểu
thỏa hiệp mà thôi, thật vô nghĩa. Cậu đừng nói với tớ cuộc sống chính là quá trình thỏa hiệp không ngừng, tớ