XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323093

Bình chọn: 9.5.00/10/309 lượt.

ràng anh đã trực tiếp coi cô là loại người lúc nào cũng chỉ
quan tâm đến tài chính.

Vương Xán để tay lên ngực nói với chính mình: Cũng đúng, mình thích
tiền, nhưng không đến mức cả ngày ngồi nói chuyện về vấn đề này với
người đàn ông có tình cảm.

Vương Xán nhìn chằm chằm vào máy tính, trong lòng rất buồn bực mà
không có cách nào khác, chỉ hận không thể hét lên rằng: “Đừng tiếp tục
gửi cho tôi đống tài liệu này nữa.” Nhưng c không kích động đến mức ấy,
cuối cùng chỉ thấy La Âm lên mạng rồi nói chuyện với cô mà thôi.

La Âm gửi cho Vương Xán emoticon cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Chuyển tài liệu cho tớ, tớ đang cần.”

“Cậu cần thứ tài liệu này để làm gì? Trước đây bảo cậu bỏ vốn ra đầu tư thì cậu lại ngại phiền phức.”

La Âm trả lời: “Bây giờ khác rồi, tớ sắp kết hôn, sắp có gia đình, có người thân, rồi còn phải trả nợ mua nhà, tớ không quan tâm đến tài
chính thì tài chính cũng không quan tâm đến tớ, nhất định tớ phải bổ
sung kiến thức về mặt này.”

Vương Xán gửi tài liệu cho La Âm rồi ấm ức gửi thêm một dòng: “Khoe
khoang hạnh phúc với người không được như ý muốn là không có đạo đức và
không nhân từ.”

La Âm đánh máy nhanh như bay, lập tức trả lời lại: “Trước hết cậu
phải nhân từ với chính mình, nếu không sẽ có những ngày phải khóc đấy.”

Vương Xán trầm lặng suy nghĩ hồi lâu, quãng thời gian này cứ suy
trước tính sau, đúng là đã giày vò bản thân rồi. Điều quan trọng nhất
chính là cô còn chẳng nắm chắc được một phần nào, vậy mà tâm tư đã bị
chi phối quá nhiều vì người đàn ông này.

Nghĩ như vậy, đối với Vương Xán có chút không đáng, cũng có chút buồn cười, tâm trạng cô lại thoải mái hơn. Khi tiếp tục tán gẫu với Trần
Hướng Viễn, cô không cần cân nhắc từng câu từng chữ nữa.

Hai người lại gặp nhau trên MSN, Trần Hướng Viễn gửi cho cô một thông báo phòng chống rủi ro ngân hàng, cô không khách sáo gửi lại một câu:
“Không phải anh đang coi tôi là khách hàng cần chăm sóc đấy chứ, nếu như vậy thì vất vả quá!”

Từ trước đến giờ trên MSN, Trần Hướng Viễn chỉ gửi chữ, không bao giờ có những emoticon sặc sỡ. “Không phải vậy, chỉ cần là bạn của tôi, tôi
đều nhắc nhở như vậy, nhằm giảm tránh những tổn thất không đáng có.”

Vương Xán nghĩ, những tin tức vừa rồi là gửi cho tất cả danh sách bạn bè, cô kiềm chế bản thân không gửi đi một emoticon đang ói máu: “Cảm ơn anh đã coi tôi là bạn, tôi rất vinh hạnh. Nhưng chúng ta nói chuyện
khách sáo như vậy làm tôi cảm thấy không giống trò chuyện với bạn bè, mà là đang chăm sóc khách hàng.”

Trần Hướng Viễn lập tức gửi sang một lời xin lỗi.

Vương Xán cảm thấy mình nói hơi quá, có chút hối hận, cô cũng gửi lại một câu xin lỗi: “Cảm ơn tài liệu của anh, nó rất có ích, vừa rồi tôi
hơi quá lời, phụ ý tốt của anh.”

Một lát sau Trần Hướng Viễn mới trả lời cô: “Xin lỗi, tôi phải đi họp rồi, nói chuyện sau nhé!”

Khi Hướng Viễn offline, Vương Xán nhún vai nghĩ: “Được thôi, nếu đã
không có chuyện gì để nói, vậy thì tốt nhất nên từ bỏ sớm một chút.” Cô
tắt MSN, đeo tai nghe, bật MP3 rồi bắt đầu viết bài. Khi MP3 chạy đếbài
“Khi nào mùa hè lại đến?”, những ngón tay đang bận rộn trên bàn phím đột nhiên khựng lại.

“Hãy ca tụng cuộc sống, hãy để em yêu anh đậm sâu. Mỗi ngày anh đều
tái sinh. Sự mất mát lớn nhất của anh, hoặc có thể đó là sự hối hận.
Vĩnh biệt, tạm biệt…”

Vương Xán không hiểu tiếng Pháp, thế nhưng lời dịch của bài hát trên
mạng cô đã thuộc lòng, giai điệu và ca từ của nó cứ hiện lên trong đầu
cô.

Bà Tiết Phượng Minh rõ ràng là người yêu thích thơ ca. Dù cô không
được thừa hưởng những tế bào nghệ thuật từ mẹ nhưng cũng được bồi dưỡng
về khả năng thưởng thức. Hồi còn là học trò, khi mấy bạn học cầm cuốn sổ tay ghi chép lời bài hát, cô luôn cảm thấy có chút nực cười. Nhưng đến
bây giờ cô mới phát hiện ra rằng, những lời bài hát đơn giản đôi khi lại trực tiếp phản ánh những điều sâu xa khó nói nhất trong tâm hồn. Vương
Xán không hay nghe nhạc nước ngoài, nhưng ngày hè trong bài hát đã thực
sự làm rung động tâm hồn cô.

T của Vương Xán từng bắt đầu vào mùa hè và vào một mùa hè khác, cô lại mất đi tình yêu.

Vương Xán chợt đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, qua kẽ lá um
tùm của cây ngô đồng Pháp bên đường cô có thể nhìn thấy dòng xe cộ qua
lại, biển quảng cáo của Lục Môn lặng lẽ mà sáng rực. Thành phố chiều tối đầu hè, những cơn gió mát nhè nhẹ lướt qua, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Vương Xán chỉ có thể buồn rầu nghĩ, bây giờ cô quyết tâm cao đến vậy
mà vẫn không dám đi thổ lộ lòng mình, đành để mọi chuyện kết thúc không
dấu vết. Có lẽ yêu sâu đậm một người là một loại năng lực trời phú mà cô không hề có.

Rời khỏi tòa soạn, tâm trạng Vương Xán không được tốt, lại thấy hơi
đói bụng nên cô quyết định đến quán café Lục Môn ăn một chút đồ ngọt gọi là an ủi bản thân.

Nhân viên phục vụ nói điểm tâm của ngày hôm nay chỉ còn bánh quy. Cô
khẽ gật đầu và gọi thêm một cốc cappuccino. Ngư