Teya Salat
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323153

Bình chọn: 10.00/10/315 lượt.

h Vũ, nhưng rõ ràng cái tên
con gái vẫn lọt vào tai Vương Xán. “Tớ phải qua đó xem thế nào.”

Vương Minh Vũ hỏi: “Người không bị sao chứ?”

“Không sao, tớ đã hỏi rồi, người kia cũng không sao, chỉ là cãi lộn thôi, tớ sợ cô ấy sẽ chịu thiệt.”

Vương Minh Vũ đứng dậy: “Cậu ngoan ngoãn ngồi đây, tớ đi xem thế nào
rồi đưa nha đầu đó về. Cãi nhau thì cậu không biết, còn nữa, ai làm ở
công ty bảo hiểm chứ, là cậu hay là tớ? Xảy ra tai nạn giao thông, một
là gọi cảnh sát giao thông, hai là gọi công ty bảo hiểm, cả hai cậu đều
không thông thuộc, chạy đến đó thì giải quyết được gì?”

Vu Lâm cũng nói: “Đúng, cứ để Minh Vũ đi đi. Hướng Viễn không được đi, nếu không, bỏ Vương Xán ở đây còn ra thể thống gì nữa?”

Vương Xán thấy bất ngờ khi mọi người nhắc đến tên, vội vàng nói: “Không sao, tôi không sao đâu.”

Nhưng Lưu Hạo và Ngô Tranh đều hùa vào, Trần Hướng Viễn do dự một lát, gật đầu nói: “Ừ, Minh Vũ, cậu đi xem thế nào.”

Vương Minh Vũ cầm chìa khóa xe bước đi, Vu Lâm cầm bỏng ngô đưa cho
Vương Xán: “Không sao đâu, chúng ta tiếp tục hát, nha đầu Thẩm Tiểu Na
đó, là bạn từ nhỏ cũng lớn lên với Trần Hướng Viễn, coi anh ấy như anh
trai, có chuyện lớn nhỏ gì cũng gọi anh ấy.”

Trần Hướng Viễn vốn phong thái điềm tĩnh lúc này lại có chút ngượng ngùng: “Làm gì đến mức như em nói.”

Vu Lâm liếc nhìn Trần Hướng Viễn, không cho anh nói thêm, đưa micro cho anh: “Hát đi! Hát đi!”

Vương Xán chỉ biết giữ nụ cười, hai người song ca bài “Tương tư trong gió mưa”. Giọng Trần Hướng Viễn trầm ấm rất hay, nhưng rõ ràng hai
người đều không có chút tâm trạng nào khiến cho bài hát tình ca trở nên
nhạt nhẽo.

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng karaoke bỗng mở, Vương Minh Vũ bước nhanh như gió dẫn một cô gái vào. Cô gái này có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt rất có nét, trang điểm kĩ càng, dáng người
cao, mái tóc sóng xoăn nhẹ buông dài ngang lưng. Cô mặc chiếc áo hai dây màu trắng, quần sooc siêu ngắn phía dưới còn có tua rua, chân đi một
đôi tông màu đen.

Trần Hướng Viễn vội đứng dậy bảo cô ấy ngồi xuống, đồng thời cũng
giới thiệu Vương Xán: “Thẩm Tiểu Na, đây là Vương Xán.” Hai người lịch
sự cúi đầu chào nhau. Vương Xán có chút nghi vấn hỏi: “Nhìn cô Thẩm có
vẻ rất quen.”

Thẩm Tiểu Na dường như quen biết với những người còn lại, chào hỏi
từng người rồi cười nói: “Có lẽ tôi có khuôn mặt đại chúng.” Nhưng ẩn ý
sau lời nói đó lại hoàn toàn tương phản.

Vương Xán có bệnh nghề nghiệp là nhìn thoáng qua đã nhớ: “A, đúng
rồi! Tháng trước tôi có cùng bạn đến khách sạn Shangrila tham dự lễ công bố bộ sưu tập áo cưới, cô Thẩm cũng có ở đó.”

Lễ công bố bộ sưu tập áo cưới đó là hoạt động do công ty đầu tư bất
động sản Tín Hoa tài trợ. Sau khi nhận được thiệp mời, Vương Xán đã hẹn
La Âm đi cùng. Lúc đó Thẩm Tiểu Na cũng có mặt, cô ấy nói chuyện với một người đàn ông điển trai, dáng người cao ráo, bộc lộ rõ biểu hiện cảm
mến. Nhưng La Âm và người đàn ông đó lại quen nhau, thế là cô chạy đến
hỏi thăm vài câu.

“Ồ, đúng rồi! Cô đến cùng với bạn gái La Âm của Trương Tân, Trương
Tân lại là bạn thân của Đới Duy Phàm, tôi nhớ ra rồi!” Thẩm Tiểu Na khẩu khí dịu dàng hơn nhiều nói: “Cứ gọi tôi là Tiểu Na, tôi có thể gọi cô
là Vương Xán chứ? Hôm đó là một hoạt động do công ty bố tôi tài trợ, ông ấy muốn phát triển đầu tư, đối tượng hướng tới trong tương lai là những người trẻ. Đúng là không biết ai lại gợi ý cho ông ấy chủ ý kì quái như vậy?”

Vương Xán là phóng viên bất động sản, tất nhiên ẽ quen biết ông chủ
Thẩm Gia Hưng của công ty bất động sản Tín Hoa. Ông ấy kinh doanh bất
động sản chưa lâu, thực lực không phải xuất chúng, nhưng tại cuộc đấu
thầu đất đầu năm nay, ông ấy đã khiến người khác phải bái phục khi đưa
ra giá thầu khu đất trong nội thành. Khuôn mặt Thẩm Tiểu Na rất giống bố cô ấy, khiến người khác chỉ cần liên tưởng một chút là có thể xác định
quan hệ huyết thống giữa họ.

Vương Xán cười nói: “Tòa nhà đó Chủ tịch Thẩm chủ yếu xây dựng những
căn hộ nhỏ, đánh vào đối tượng là những người trẻ, dùng ý tưởng về váy
cưới để đẩy mạnh quảng cáo cũng hợp lý đấy chứ. Hơn nữa, những chiếc váy cưới đó đúng là rất đẹp.”

“Những chiếc váy đó thật ra không phải tác phẩm của các nhà thiết kế
bên công ty mẹ tôi. Tôi chỉ đến để giúp bố sắp xếp một chút, tránh để
ông ấy dùng con mắt thẩm mỹ của mình mà làm hỏng buổi công bố.”

“Trong mắt Tiểu Na, chúng ta đều là những người lạc hậu.” Vương Minh
Vũ nói giọng trêu trọc: “Năm ngoái Tiểu Na đi du học từ Pháp về, cô ấy
học thiết kế thời trang, bây giờ phụ trách thiết kế của công ty thời
trang do mẹ cô ấy thành lập, thế nên thẩm mỹ quan khá cao.”

Trần Hướng Viễn cười nói: “Minh Vũ, cậu đừng trêu cô ấy nữa.”

Tiểu Na lại tỏ ra không quan tâm: “Mẹ em cái gì cũng quản, con mắt
thẩm mỹ của em cũng vô ích, Tổng giám sát thiết kế chỉ là cái danh mà
thôi.”

Trần Hướng Viễn ấn chuông gọi nhân viên phục vụ, gọi thêm một đĩa dư