
xe và ca thán: “Có một người đưa đón 24/24 thật tốt.”
Trương Tân cười: “Đây là đang khen anh hay chê anh đấy?”
“Tất nhiên là khen rồi! Em hâm mộ, em ghen tị, em thèm muốn, em ước ao.”
La Âm quay đầu nhìn, làm bộ thành khẩn: “Chỉ cần không nói tớ khoe khoang hạnh phúc, tớ đã vô cùng cảm kích rồi.”
Vương Xán cười lớn: “Cậu thù dai, như thế không tốt, không tốt đâu.”
Đến ngày hẹn đi hát, Vương Xán về nhà ăn cơm tối, cô nhốt mình trong
phòng thay quần áo, vất vả vật lộn một hồi lâu mới quyết định mặc chiếc
váy hoa nhí màu hồng nhạt hở vai kèm áo khoác lửng màu trắng. Khi cô
trang điểm xong bước ra ngoài, bố mẹ đang xem phim liền quay ra nhìn, cô xoay một vòng, để chiếc váy xòe rộng ra: “Thế nào ạ?”
Ông Vương Thao xưa nay luôn tự tin trước tài mạo của con gái, cảm
thấy dù cô có khoác bao tải cũng đẹp, liền cười tít mắt rồi gật đầu lia
lịa. Bà Tiết Phượng Minh lại hơi chau mày: “Có phải chiếc váy hơi ngắn
không, như thế có thiếu trang trọng không?”
Vương Xán cúi nhìn chiếc váy, rõ ràng là váy ở vị trí cao hơn đầu gối hai centimet, không thể nói là ngắn được. “Không ngắn đâu ạ, hơn nữa
con đi hát karaoke chứ không phải đi kiểm duyệt, mặc trang trọng để làm
gì chứ?”
“Con gái phải có phong thái thục nữ, người khác mới tôn trọng tâm hồn bên trong được.”
Vương Xán luôn bất lực phản bác lý luận của mẹ, hơn nữa từ khi lên
trung học cô đã bắt đầu từ bỏ việc tranh luận với mẹ rồi, chỉ đành lảng
tránh: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng nghe lời khuyên của mẹ, sẽ cố
gắng đi con đường của thục nữ.”
Bà Tiết Phượng Minh còn muốn nói tiếp nhưng ông Vương vội ngăn lại
rồi nháy mắt với con gái: “Đi đi, đi rồi về sớm, chú ý an toàn con nhé!”
Vương Xán cười: “Bố mẹ ngủ sớm nhé, không cần đợi con đâu, con mang chìa khóa rồi!”
Khi Vương Xán đến phòng mà Trần Hướng Viễn đã đặt trước, bên trong
mọi người đã bắt đầu hát. Trần Hướng Viễn lần lượt giới thiệu với cô:
một người đàn ông cao to tên Vương Minh Vũ, là bạn học đại học của Trần
Hướng Viễn, Vương Minh Vũ bổ sung: “Bọn anh cũng là anh em tốt của
nhau.” Anh ta làm việc tại một công ty bảo hiểm tài sản trong tỉnh. Vợ
của Vương Minh Vũ – Vu Lâm là nhân viên một công ty tài chính. Còn một
người nữa có dáng người trung bình, anh ta là Lưu Hạo – đồng nghiệp của
Trần Hướng Viễn, làm việc tại một chi nhánh ngân hàng dưới, cũng là bạn
cùng câu lạc bộ xe hơi với anh. Bạn gái Lưu Hạo – Ngô Tranh đang học
nghiên cứu sinh.
Mọi người đều sàn sàn tuổi, thế nên không có chút khoảng cách nào, họ nhanh chóng nói chuyện thoải mái với nhau. Vương Minh Vũ và vợ anh ta
đặc biệt nhiệt tình với Vương Xán. Theo lời Vương Minh Vũ thì Vương Xán
cứ như là em gái trong gia đình anh. Vu Lâm lại nói: “Cuối cùng cũng
thấy bạn gái của Trần Hướng Viễn rồi, hôm nay đúng là đáng tiền đi hát.”
Vu Lâm là người Đông Bắc, dáng người cao, nói chuyện vui vẻ, hòa
đồng. Trần Hướng Viễn dường như có chút bối rối nhưng không hề có ý phản bác. Vương Xán cũng cười thoải mái, mọi người lại bắt đầu hát.
Trên bàn đã bày bia, bỏng ngô, hạt điều, Trần Hướng Viễn gọi phục vụ
đến, gọi thêm một đĩa dưa hấu rồi quay sang nói với Vương Xán: “Cô thích ăn dưa hấu đúng không?”
Hóa ra anh ấy nhớ cả những điều nhỏ nhặt cô từng nói, Vương Xán không giấu nổi nụ cười, dưới ánh đèn, đôi mắt cô càng thêm lấp lánh. Chút cảm giác ấm áp ngọt ngào lấp đầy trái tim khiến cô hát bài “Ấm áp” của
Lương Tịnh rất say mê và nhận được sự cổ vũ của mọi người.
Trần Hướng Viễn không hay hát, phần lớn thời gian anh ngồi nghe mọi
người hoặc nói chuyện với Vương Minh Vũ. Vu Lâm và Ngô Tranh đều là
những cây mic vàng, hát tương đối hay. Lưu Hạo đề nghị hát đôi những bài tình ca, mỗi đôi hát một bài. Vu Lâm và Ngô Tranh bận rộn chọn bài.
Vương Xán ngoảnh mặt nhìn Trần Hướng Viễn, anh có vẻ bị làm khó: “Minh
Vũ, không phải là cậu không biết, tớ rất ít khi hát karaoke, nhiều bài
các cậu hát, tớ còn chưa nghe bao giờ.”
Vương Minh Vũ cười nói: “Vậy thì hát bài “Tương tư trong gió mưa” đi, bài này cũng cũ rồi, nhưng thời đi học cậu cũng từng hợp xướng bài này. Vương Xán, cô biết hát bài này chứ?”
Vương Xán gật đầu cười.
Khi Vu Lâm và Vương Minh Vũ song ca bài hát “Quảng đảo chi luyến”
điện thoại của Trần Hướng Viễn đổ chuông, anh ra ngoài nghe máy, một lúc sau mới quay lại. Vương Minh Vũ đưa micro cho anh: “Đến lượt cậu rồi
đấy, nhanh lên!”
Trần Hướng Viễn không nhận micro, anh nói một cách khó xử: “Minh Vũ, tớ có chút việc phải đi trước.”
Vương Minh Vũ trừng mắt nhìn Trần Hướng Viễn: “Chuyện gì mà vội thế?”
Lưu Hạo cũng nói: “Hướng Viễn, đã nói hôm nay phải chơi thoải mái cơ mà, chuyện gì cũng mặc kệ.”
Trần Hướng Viễn quay ra nhìn Vương Xán, Vương Xán có chút nghi hoặc,
nhưng cũng không tiện nói, chỉ mỉm cười thể hiện cô không sao cả.
“Tiểu Na lái xe đâm vào người khác, bây giờ đang cãi lộn với người ta nữa”, Trần Hướng Viễn nói nhỏ với Vương Min