
đến nỗi gây
nên cái hậu họa ấy.”
Vương Xán thấy có thể thầm khen những lời điêu luyện vừa rồi của
chính mình, rõ ràng là không mất chút công sức nào mà lại biết được
chuyện muốn biết nhất.
Sau khi về nhà, trái tim Vương Xán thổn thức, giấc ngủ ngon thường lệ vì thế cũng chịu ảnh hưởng không ít. Lần trước có cảm giác này là đêm
mà lần đầu tiên cô và Hoàng Hiểu Thành nắm tay nhau, nghĩ lại mối tình
đầu đã xa, cô bỗng có chút muộn phiền. Ngày hôm sau, Vương Xán tranh thủ thời gian rảnh rỗi chạy đến nhờ La Âm chỉ giáo.
“Cậu nói tớ phải chủ động một chút sao?”
Ngay từ năm thứ hai đại học, Vương Xán đã đến tòa soạn thực tập, lúc
đó cô luôn đi theo La Âm chạy tin tức xã hội. Cũng giống như các thực
tập sinh khác, cô gọi La Âm là “cô giáo La”. Nhưng La Âm không bao giờ
ra vẻ cô giáo, cô nói chuyện hóm hỉnh và thân thiện. La Âm dạy kĩ xảo
phỏng vấn và nội dung chính một cách nghiêm túc, không hề che giấu bí
quyết nên mau chóng có quan hệ rất tốt với họ. Sau đó Vương Xán thi vào
tòa soạn và trở thành đồng nghiệp của La Âm, càng tiếp xúc càng thấy hợp nhau, thế rồi hai người trở thành bạn tốt của nhau.
La Âm nghe xong chuyện của Vương Xán thì bật cười, lên tiếng đầy hứng thú: “Như cậu kể thì gọi là tiếng sét ái tình nhỉ?”
“Tiếng sét ái tình? Không nghiêm trọng đến vậy chứ? Trông anh ấy rất
chín chắn, rất cuốn hút. Cậu cũng biết là hàng ngày đi phỏng vấn, tớ gặp rất nhiều người, nhưng họ đa phần đều nhạt nhẽo. Đó là kiểu mà ngoài
công việc ra, tớ không muốn có bất kì mối quan hệ nào khác.”
“Này, những lời đó phải do tớ nói mới đúng chứ.”
Vương Xán thừa nhận, đối tượng phỏng vấn của La Âm phần lớn là những
người lòng đầy tâm sự, những câu chuyện họ kể ít khi mang màu sắc lạc
quan, vui vẻ. “Thế nên mới nói, tố chất tâm lý của cậu đúng là hàng đầu. Nếu điều tớ đến bộ phận Thổ lộ tình cảm, tớ sẽ đem cảm xúc của mình vào những chuyện của người khác, nhất định sẽ khó có thể trung lập.”
“Cậu đừng có nịnh nọt mình.” La Âm nhớ lại người đàn ông mà cô nhìn
thoáng qua tại quán café Lục Môn ngày hôm trước: “Nhìn anh ta rất chín
chắn, có khí chất, lại nho nhã. Nếu cậu thích thì cứ thử nắm giữ cơ hội
là được.”
Vương Xán có chút bối rối nói: “Nhưng tớ không biết mình có cuốn hút
anh ấy không? Hôm qua từ Lục Môn đi ra, tớ nói phải về tòa soạn viết
bài, anh ấy chào tạm biệt rồi lên xe đi ngay, không hề có ý muốn hẹn gặp lại tớ.”
“Nếu tớ nói cậu đợi cơ hội gặp mặt, cậu nhất định sẽ không nghe rồi!”
Vương Xán thẳng thắn lắc đầu. Cô biết tính cách của La Âm từ trước
đến giờ luôn xử thế một cách lạc quan nhưng lại nhìn sự việc một cách bi quan, không hề đề xướng chủ động. “Ôm cây đợi thỏ không phải là phong
cách của tớ.”
“Đôi tai thỏ này rốt cuộc là dài hay rất ngắn đây?” La Âm bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý.
“Anh ấy rất trầm lặng, còn có một chút… à… gọi là ủ rũ.”
Sự không tán thành trên khuôn mặt La Âm càng biểu lộ rõ rệt: “Cậu là
một thiếu nữ tràn đầy năng lượng, sao lại đi thích một người đàn ông như vậy chứ?”
“Haizz, chỉ là cảm giác thôi, không nhất định là như vậy. Anh ta
không hề nói nhiều, cực kì chín chắn và trầm lặng, quan trọng nhất là
rất có khí chất, khiến người bên cạnh luôn có cảm giác an toàn. Tóm lại
là tớ thích kiểu người như vậy. Lẽ nào cậu không tin chút nào về tình
yêu sét đánh sao?”
La Âm có chút trầm tư: “Hồi học đại học, tớ cũng từng hỏi người khác
về mẫu người họ thích. Nói chính xác là tớ đã từng hỏi rất nhiều người,
có được rất nhiều đáp án. Nhưng tớ cảm thấy câu trả lời hay nhất là của
một người bạn học khoa toán cùng trường. Cô ấy nói, cô ấy tin vào tất cả những kỳ tích chưa từng xảy ra với mình trong cuộc đời.”
“Đấy là cậu còn học văn giống mẹ mình đấy, chẳng có chút tế bào lãng
mạn gì cả, xem đi, người ta nói hay biết mấy. Mẹ mình mà nghe được câu
này chắc chắn sẽ khen ngợi hết lời.”
“Cậu đừng có lôi mẹ cậu ra để che giấu tâm trạng thiếu nữ đang dâng
trào trong lòng nữa. Thực ra mình cảm thấy, người bạn học đó của mình
chưa chắc đã tin vào mấy thứ kỳ diệu như tiếng sét ái tình, cô ấy chỉ
muốn giữ cho cuộc sống một chút bí ẩn mà thôi.”
“Đừng đi quá xa như vậy, tớ làm sao mà trúng tiếng sét ái tình nghiêm trọng đến vậy chứ! Tớ chỉ muốn làm thế nào để hẹn gặp anh ấy lần nữa,
hai bên hiểu nhau thêm một chút xem sao.”
“Được rồi, được rồi, tớ không dội nước lạnh vào mặt cậu nữa! Tớ đây
cũng chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương gì cả, mơ mơ màng màng đã bị
người ta tóm chặt, bây giờ sắp gả cho người ta rồi, cũng không dạy cậu
được cao chiêu gì. Thế nhưng…” La Âm nhanh chóng đổi chủ đề: “Con gái
chủ động theo đuổi đàn ông tưởng là dễ dàng, nhưng phần lớn đàn ông lại
thích cảm giác chinh phục. Cậu phải nắm rõ điều này, đừng có chủ động
thái quá. Ít nhất cũng cho anh ta một ảo giác, để anh ta tưởng rằng anh
ta là người nắm bắt cục diện.”
Vương Xán nhũn nhặn gật đầu nghe La Âm, “Còn gì nữa không?”
“Còn chứ, nhưng điều nà