Old school Easter eggs.
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323400

Bình chọn: 8.5.00/10/340 lượt.

Lão Đới không thích kiểu con gái gợi cảm như cô ấy. Cậu ấy luôn nói, đối
với cậu ấy, vẻ bề ngoài tốt không thiếu, quan trọng là nội tâm bên
trong.”

“Thiếu cái gì muốn cái đó, điều này cũng có thể hiểu được.”

Với Trương Tân, trước những câu nói móc Đới Duy Phàm, anh chỉ biết cười.

“Thật ra em thấy anh ấy cứ được voi đòi tiên. Từ hàng ngàn bông hoa
thơm, xuất hiện một con bướm xinh đẹp đang vui vẻ bay lượn, những người
dễ dàng có được thứ gì đó lại luôn tỏ một thái độ coi thường, bất cần.”

“Nếu nói như vậy, Thẩm Tiểu Na không phải cũng vậy sao? Những người
theo đuổi cô ta cũng không ít, thế mà cứ phải chạy theo một người không
hiểu cô ta như Đới Duy Phàm.”

“Nói một cách công bằng, kiểu đê tiện này cũng có thể coi như một bản tính của con người, không phân biệt nam nữ, chỉ là ở lão Đới, nó được
thể hiện rõ hơn thôi.”

“Âm Âm, em có thành kiến với lão Đới rồi, cậu ấy thực sự rất tốt đấy.”

La Âm cười không thiện ý, cô kéo dài tiếng: “Hiểu rồi, hiểu rồi…
Vương Xán, cậu không biết Trương Tân và lão Đới lớn lên cùng nhau, cũng
có thể coi là thanh mai trúc mã đấy. Tình cảm có thép cũng không xuyên
thủng được, tớ mà tiếp tục nói xấu anh ta, Trương Tân chắc sẽ trở mặt
với tớ mất.”

Trương Tân cười hì hì, hoàn toàn bó tay với La Âm.

Vương Xán nghe họ nói chuyện cũng hiểu được đại khái, chút tình cảm
mà Thẩm Tiểu Na dành cho Đới Duy Phàm vẫn chưa đâu vào đâu cả. Cô biết
là La Âm đang hỏi giúp mình, trong lòng vừa cảm kích vừa lo lắng, không
biết có nên bước xuống một cái hồ nước không biết nông sâu thế nào
không?

Vương Xán đã từng trải qua một cuộc tình, nhưng chỉ một chút tình
tiết phức tạp lần này lại làm cô hoang mang đến vậy, nó khiến cô luôn
nghi ngờ tình cảm thật sự của mình.

La Âm quay lại nhìn Vương Xán cười nói: “Đứa trẻ đáng thương, thấy bản thân băn khoăn lắm phải không?”

Vương Xán thật thà gật đầu: “Ừ, tớ không biết nên trả lời anh ấy thế nào?”

“Cậu do dự là vì cậu không muốn từ chối anh ấy.”

Vương Xán im lặng.

La Âm lắc đầu: “Không còn cách nào khác, không ai có thể thay cậu
quyết định. Nếu cậu bắt đầu tình yêu này thì hãy cứ tận hưởng nó, đừng
nghĩ là được gì mất gì mà giày vò bản thân.”

Trương Tân không hề hỏi nhiều, chỉ chằm chằm nhìn về phía trước chăm
chú lái xe, người đàn ông này đúng là luôn hiểu lúc nào nên im lặng.
Vương Xán rất ngưỡng mộ sự ăn ý giữa họ.

Đang nói chuyện bỗng dưng điện thoại Vương Xán đổ chuông, là Trần
Hướng Viễn gọi tới. Nhìn cái tên đang sáng trên màn hình,Vương Xán có
chút lưỡng lự, không biết khi nhấcáy nghe thì sẽ nói những gì. La Âm
nhìn gương chiếu hậu, hiểu ngay vấn đề: “Trương Tân dừng xe, dù sao cũng sắp đến nhà Vương Xán rồi, mấy bước còn lại cậu tự đi đi.”

Trương Tân dừng xe bên lề đường, Vương Xán tạm biệt họ rồi bước
xuống. Lúc đó điện thoại bỗng nhiên ngừng kêu, cô bối rối nhìn điện
thoại, lưỡng lự không biết có nên gọi lại không. Suy nghĩ một lát, Vương Xán cất luôn điện thoại vào túi xách, cúi đầu chầm chậm về nhà. Bước
đến dưới chân tòa nhà, cô bất ngờ phát hiện có một chiếc xe Ford màu xám đang đỗ ở đó, một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc. Mặc dù đèn đường mờ tối, người đó lại quay lưng về phía cô, nhưng cô vẫn
nhận ra anh, là Trần Hướng Viễn.

Trần Hướng Viễn quay đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Vương Xán, chào em.”

Vương Xán bỗng cảm thấy bình tĩnh, có lẽ do sự xuất hiện bất ngờ của
Hướng Viễn, cũng có thể vì nụ cười điềm đạm của anh ấy: “Chào anh, lúc
nãy không kịp nghe điện thoại của anh.”

“Tôi cứ nghĩ là em đã cho tôi “out” rồi cơ, đang định hút xong điếu
thuốc này sẽ gọi lại cho em. Nếu em vẫn không nghe, tôi sẽ ỉu xìu về
nhà.”

“Sau đó quên tất cả mọi chuyện sao?”

Trần Hướng Viễn lắc đầu cười: “Đây là một sự đả kích lớn, tôi nghĩ nhất thời cũng không thể quên được.”

Vương Xán có chút bất ngờ, cô luôn nghĩ Trần Hướng Viễn là người nội
tâm, không biết trêu đùa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Đúng
lúc đó có một người hàng xóm đi qua, cố ý quay đầu nhìn hai người. Vương Xán cũng bất giác nhìn lên ban công nhà mình. Cô sợ mẹ lại bò người ra
nhìn xuống dưới.

Trần Hướng Viễn cũng hướng theo ánh mắt của Vương Xán: “Cũng không
còn sớm nữa, em đồng ý đi dạo cùng tôi chứ? Lát nữa tôi đưa em về nhà.”

Vương Xán gật đầu đồng ý. Cô sợ đứng ở đây sẽ gặp những người hàng
xóm, rồi họ sẽ tò mò hỏi han này nọ. Trần Hướng Viễn dập điếu thuốc ném
vào thùng rác rồi cùng Vương Xán bước lên xe.

Bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” bỗng vang lên, chính là âm thanh mà Vương Xán đã quen thuộc từ lâu. Cô nghiêng đầu về phía cửa ô tô để cảm
nhận gió đêm rồi lặng lẽ nghe nhạc.

“Hỡi người em yêu, anh làm em yêu anh đến chết đi sống lại. Cũng
giống như những người đàn ông có người phụ nữ trong lòng, anh hiểu rằng, tình yêu là sự cho đi. Vì thế chúng ta hãy cùng nhau khiêu vũ khi ngọn
lửa tình yêu trong anh đang rực cháy. Hã