
nghiên cứu cùng em rồi tối chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Vương Xán hứng khởi: “Em thích món ăn Hồ Nam.”
“Được, lát gặp nhé!”
Vương Xán cảm thấy, cho dù có người nói cô vô lo vô nghĩ cũng không
oan uổng, bởi tâm trạng của cô rất dễ thay đổi. Mình đúng là rất dễ dỗ
dành, Vương Xán cười tự chế giễu mình đồng thời cũng tự biện hộ: Nhưng
dễ dỗ không phải là một cái tội, đã vui vẻ lên rồi thì cần gì phải so đo nữa.
Vương Xán biết, nếu theo chuẩn mực của mẹ cô, yêu đương chưa được bao lâu mà đã đến nhà bạn trai là không thỏa đáng. Nhưng buổi chiều mặt
trời chói chang, chỉ lên uống một cốc café thôi mà, cô nghĩ không cần
đấu tranh tinh thần làm gì. Hoàn thành phỏng vấn xong, Trần Hướng Viễn
đến đón Vương Xán đến nhà anh ở một chung cư cao cấp mười sáu tầng trong trung tâm thành phố. Sau khi bước vào phòng, cô lập tức bị không gian
gọn gàng sạch sẽ làm cho giật mình.
Vương Xán chạy tin tức bất động sản, đã thấy rất nhiều căn nhà kiểu
mẫu, dù xa hoa hay thiết kế độc đáo đến mức nào cũng không th làm cô dễ
dàng lộ vẻ xúc động. Trước mắt cô là căn nhà có hai phòng, diện tích
không lớn lắm, thiết bị nội thất vô cùng đơn giản, tường màu trắng tinh, ghế sofa màu xám, sàn gỗ màu sậm, rèm cửa màu trắng sữa, không có chút
sắc màu rực rỡ nào, bên cạnh ti vi trong phòng khách là hai giá bày chi
chít đĩa CD, nhìn qua cũng có thể thấy chủ nhà đã dày công sưu tập.
Điều khiến Vương Xán ngạc nhiên là căn nhà không vương một hạt bụi,
tất cả đồ đạc đều được bày ngăn nắp gọn gàng, hoàn toàn không giống căn
phòng của một người đàn ông độc thân. Tiếp tục đi đến phòng ăn nối liền
với bếp, cũng như vậy, các đồ dùng làm bếp đều sáng loáng, không hề có
dấu vết của lửa.
“Anh ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm.”
Vương Xán cảm thán: “Trời ạ! Gọn gàng quá!”
Trần Hướng Viễn cười: “Đừng ngạc nhiên, mỗi tuần nhân viên tạp vụ đến dọn dẹp giúp anh một lần, cứ cho anh là ngời ưa sạch sẽ, cũng chỉ là
trong phạm vi hợp lí thôi.”
Vương Xán cười nói: “Đã có ai nói căn nhà của anh giống như đang
trong giai đoạn hoàn thành lắp đặt thiết bị, chuẩn bị lắp phần mềm thì
bỗng nhiên bị dừng lại chưa?”
Trần Hướng Viễn ngơ ngác rồi cười nói: “Anh chưa bao giờ nghe thấy
lời bình phẩm nào như thế, nhưng Tiểu Na nói nhà anh chẳng có chút hơi
người nào cả.” Anh chỉ vào hai chiếc gối hình quả bí ngô ngộ ngộ trên
ghế sofa: “Cái này, nó nhất định đòi mua về đặt ở đây, nói là có thể
trung hòa không gian. Nó còn bắt anh treo tranh vải, anh thực sự không
chịu được, chỉ đành xin nó nương tay tha cho anh.’
Vương Xán không thể không thừa nhận, Thẩm Tiểu Na nói rất đúng. Căn
nhà này không có đồ trang trí, nhìn có vẻ lạnh và sạch sẽ đến mức thiếu
đi không khí cuộc sống. Hai chiếc gối đó không có tác dụng lắm trong
việc trung hòa không gian mà còn chẳng ăn nhập gì đến toàn bộ không gian ở đây.
Trần Hướng Viễn bật đầu DVD, mở một CD chỉ có nhạc dương cầm, đồng
thời cũng xay xong bột café. Anh đang dùng máy pha café, nước trong bình siêu tốc phát ra những tiếng phì phì.
Động tác của anh rất nhanh nhẹn và thành thục, nhất cử nhất động đều
rất tự nhiên. Vương Xán nhìn anh say mê. Anh quay đầu lại, cảm nhận được ánh mắt cô dường như có chút kì là: “Em sao vậy?”
Cô giấu ánh mắt nói: “Nhạc thật là hay!”
“Đây là Dạ khúc của Chopin, bản nhạc được chơi bởi Anton Rubinstein,
so với bản của Phó Thông thì anh thích bản này hơn, ý cảnh sâu sắc, đong đầy cảm xúc, làm tâm tư con người cũng trở nên yên bình, nhẹ nhàng.”
Vương Xán nghĩ, trong lòng cô đúng là không thể nói là yên bình được. Cô chuyển chủ đề: “Phòng bếp này bài trí đúng là rất đầy đủ, anh có bao giờ vào bếp không?”
Trần Hướng Viễn cười: “Xin lỗi, anh không biết nấu nướng. Bình thường nếu không phải tiếp khách thì anh về nhà bố mẹ ăn cơm. Họ sống cách đây không xa lắm. Như thế có phải là mất điểm lắm không?”
Vương Xán lắc đầu cười: “Nếu anh biết nấu ăn thì em sẽ tự ti lắm.”
“Điều quan trọng là hiệu quả cơ. Em có biết vì sao mà Lưu Hạo theo
đuổi được Ngô Tĩnh không? Chính là nhờ vào tài năng nấu nướng đấy. Món
tây món ta, món gì cậu ấy cũng là cao thủ. Ngô Tranh nói có một số món
ăn chưa cần kể đến hương vị, quá trình nấu cũng đã phức tạp đến mức xa
xỉ, làm cô ấy sau khi đưa vào miệng rồi, cảm giác không gì có thể đền
đáp, chỉ đành lấy chính mình ra để trả.” Anh nửa đùa nửa thật nói: “Nghe cô ấy nói như vậy, chút nữa là anh đã đi bái Lưu Hạo làm sư phụ để học
nấu ăn rồi.”
“Em cứ nghĩ, chỉ có mẹ em mới hay dặn dò con gái kiểu nguyên tắc thục nữ hiền thê như “Quản được dạ dày người đàn ông tức là đã giữ được trái tim họ”. Em phải về nhà kể lại sự tích của Lưu Hạo với mẹ mới được. Con trai thời nay giác ngộ đến mức này rồi, mẹ sẽ không bắt em xuống bếp
cùng bà nữa.”
Anh nhìn cô cười: “Anh pha café cũng không tệ, có thể coi như một mở đầu tốt đẹp rồi nhỉ?”
Vương Xán không thể ngừng nghĩ về hàm ý sâu xa trong câu nói của anh, tim