pacman, rainbows, and roller s
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323751

Bình chọn: 9.5.00/10/375 lượt.

n nên vội sinh em trai, nhưng vẫn
không quan tâm con. Sau đó, lại sợ con gây chuyện mất mặt bố mẹ nên lại
dùng tiền đuổi con ra nước ngoài. Con đã chịu đủ rồi…”

Trần Hướng Viễn quay người, đặt tay lên vai Thẩm Tiểu Na: “Tiểu Na, đừng nói những lời mà sau này phải hối hận.”

Hiện tại, cũng chỉ có Trần Hướng Viễn mới có thể làm Thẩm Tiểu Na nguôi giận.

Bà Lưu Ngọc Bình nhiều năm kinh doanh, mặc dù nổi giận nhưng rất biết cách xuống nước, lập tức nhẹ giọng: “Tiểu Na, mẹ cũng vì tốt cho con,
hai đứa đều là cốt nhục của bố mẹ, tài sản trong nhà sau này cũng là của con và em trai. Công ty bất động sản thì giao cho em trai, công ty thời trang này sẽ giao cho con. Mẹ tìm Hướng Viễn đến, chỉ là hy vọng cậu ấy khuyên con chăm chỉ làm việc, hiện tại tranh thủ học hỏi giám sát Diệp. Điều này mới là quan trọng.”

“Mẹ tính kĩ quá rồi đấy!” Thẩm Tiểu Na hậm hực nói: “Vừa muốn Diệp
Tri Thu toàn tâm toàn ý dốc sức cho mẹ, lại vừa đề phòng chị ta mọi lúc, mọi nơi. Mẹ bắt con đi làm nhưng lại không cho chút thực quyền nào cả.
Con mất bao công sức để thảo ra kế hoạch thương hiệu cấp hai, mẹ cứ lần
lữa không phê chuẩn. Trên danh nghĩa con là tổng giám sát thiết kế,
nhưng mẹ nói xem, có ý tưởng thiết kế nào của con được chấp nhận không?
Mẹ bảo con phải nghiêm túc làm việc như thế nào đây?’

“Tiểu Na, những việc này có thể từ từ thương lượng, đặc biệt là
thương hiệu cấp hai liên quan đến vốn đầu tư. Con còn không biết, hiện
tại bên bố con đang điều vốn của mẹ. Áp lực của mẹ thật sự quá lớn. Ít
nhất con cứ học hỏi tổng giám sát Diệp trước đi, chuẩn bị đầy đủ không
thừa đâu.”

Lúc đó, điện thoại của Thẩm Tiểu Na bỗng đổ chuông, cô nói vài câu
rồi cườ hỏi: “Quán rượu bầu trời xanh? Được, biết rồi, đến ngay đấy.”

Bà Lưu Ngọc Bình nói: “Lại đi à? Cơm đã làm xong rồi…”

Trần Hướng Viễn cũng nói: “Tiểu Na, đừng có cả ngày chỉ biết đi chơi như thế.”

Tâm trạng của Thẩm Tiểu Na rõ ràng đã thay đổi: “Được rồi, được rồi!
Con đảm bảo sau này sẽ đi làm đúng giờ, các thiết kế xuân thu cũng sẽ
thương lượng với tổng giám sát Diệp. Anh Hướng Viễn, có bạn tìm em, em
không ăn cơm đâu. Em đi trước đây.”

Thẩm Tiểu Na chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió. Bà Lưu Ngọc Bình nhìn theo bóng con gái rồi lắc đầu thở dài.

Trần Hướng Viễn cười nói: “Cô đừng lo lắng. Tiểu Na chỉ là đứa trẻ
ham chơi một chút. Em cũng đồng ý nghiêm túc làm việc rồi. Cháu sẽ cố
gắng khuyên bảo em ấy.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Bà Lưu Ngọc Bình tiếp tục phàn nàn về vấn đề cạnh tranh ngày càng
khốc liệt trong ngành thời trang. Chỉ có một mình bà quản lý công xưởng, lại không yên tâm giao quyền cho người khác nên thường có cảm giác lực
bất tòng tâm. Công ty bất động sản của ông Thẩm Gia Hưng quy mô ngày
càng lớn nhưng ông lại hoàn toàn không bàn bạc gì với bà. Hơn nữa, ông
còn điều động một số vốn lớn làm ảnh hưởng đến hoạt động công ty thời
trang của bà.

“Hướng Viễn, cô không hiểu lắm về đầu tư bất động sản. Không phải
ngành bất động sản đang rất nóng sao? Trước đây ông ấy cũng điều động
vốn từ cô, nhưng chưa bao giờ thường xuyên như lúc này, hơn nữa càng lúc con số càng lớn. Tại sao không vay ngân hàng như trước kia nữa?”

Trần Hướng Viễn hiểu những lo lắng của bà. Lúc đầu chỉ yên lặng ngồi nghe, nhưng đến đây anh có chút không yên.

Thẩm Gia Hưng rõ ràng chưa nói rõ với vợ những khó khăn về nguồn vốn
của công ty Tín Hòa. Trần Hướng Viễn không nghĩ rằng mình có thể thay
ông ấy nói với bà, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của bà, anh ít nhiều khó
nhẫn nại.

“Cô à, năm nay hầu hết các ngân hàng đều hoàn thành chỉ tiêu kế hoạch cả năm rồi, thế nên việc thẩm tra cho vay rất nghiêm ngặt.”

Bà Lưu Ngọc Bình nửa tin nửa ngờ gật đầu: “Hướng Viễn, nghe cháu nói
như vậy cô cũng yên tâm phần nào rồi. Cô cứ hỏi ông Thẩm là ông ấy lại
nổi khùng lên. Cô chỉ có thể cố gắng điều vốn, xem có giúp được ông ấy
không.”

Ông Thẩm Gia Hưng thường ít khi về nhà ăn cơm. Sau khi cùng bà Lưu
Ngọc Bình và Thẩm Dư Tuệ ăn tối xong, Trần Hướng Viễn đứng lên cáo từ.
Lưu Ngọc Bình nhất định đòi tiễn anh xuống, đứng bên cạnh xe anh, bà
tiếp tục căn dặn: “Bây giờ, cô hoàn toàn không quản được Tiểu Na. Nó nói sẽ dọn ra ngoài. Nếu không phải đến nhà cháu, cô làm sao có thể đồng ý
cho nó đi được. Cháu giúp cô để ý nóột chút, đừng để nó giống như con
ngựa hoang.”

Trần Hướng Viễn khẽ gật đầu: “Cháu sẽ khuyên em nó chăm chỉ làm việc.”

“Hướng Viễn, bây giờ chỉ có lời nói của cháu, Tiểu Na mới chịu nghe
thôi. Haizz… chỉ có thể đợi đến khi hai đứa kết hôn, tính nó mới thay
đổi được.”

Trần Hướng Viễn không đợi bà phàn nàn xong, vội vàng nói: “Cô, Tiểu
Na chưa nói với cô sao? Cháu đã có bạn gái rồi, Tiểu Na cũng từng gặp
rồi!”

Bà Lưu Ngọc Bình bất ngờ, thảng thốt nhìn Trần Hướng Viễn: “Hướng
Viễn, có phải Tiểu Na đã gây chuyện làm cháu tổn thương không? Cháu phải biết, nó là đứa trẻ ham chơi, cháu nhất định không được thờ ơ, thật ra
nó r