Polaroid
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323661

Bình chọn: 9.5.00/10/366 lượt.

mồ hôi. Ba người tự giới thiệu, thế là thành quen biết.

Vào đại học, Hà Lệ Lệ rất nhiệt tình tìm bạn cùng tham gia hội đồng
hương hoặc rất nhiều các hoạt động đoàn thể khác nhau. Cứ như vậy, bạn
học, bạn cùng phòng cô hầu hết đều quen người bạn Hoàng Hiểu Thành này.
Sau khi ở cùng phòng với Hà Lệ Lệ, Vương Xán cũng bị lôi kéo đi tham gia hoạt động văn nghệ của trường kĩ thuật công nghệ, lại một lần nữa cô
gặp Hoàng Hiểu Thành.

Hoàng Hiểu Thành tướng mạo tuấn tú, ăn nói có duyên, mang nụ cười có
phần con trẻ và một chút tự phụ, rất được con gái chào đón. Trước đây có người còn mạnh dạn tỏ tình với anh, nhưng anh không hề trả lời. Thế mà
hình như anh lại có chút ấn tượng với Vương Xán, còn trực tiếp tìm gặp
cô xin số điện thoại.

Vương Xán không thể cưỡng lại sự theo đuổi của những nam sinh anh
tuấn, vài lần hẹn gặp nhau, cảm giác cũng rất thú vị. Chỉ là quan hệ
giữa cô và Hà Lệ Lệ bỗng chốc xa cách, làm cô có chút lưỡng lự. Lúc này
cô mới lờ mờ phát hiện, thì ra Hà Lệ Lệ có tình cảm với Hoàng Hiểu
Thành. Nếu không thì sao cô lại tham gia diễn đàn chẳng có chút thú vị
gì của những tên mọt sách trường Kỹ thuật Công nghệ.

Vương Xán khổ não hỏi Hoàng Hiểu Thành có tình cảm với Hà Lệ Lệ
không? Hoàng Hiểu Thành chỉ cười lớn: “Ngốc thật, em liệu có tình cảm
với người đã quen biết từ hồi mặc quần yếm, học cùng từ mẫu giáo, tiểu
học đến trung học, biết tất cả các chuyện chẳng ra sao của mình không?”

Vương Xán không có tình bạn lâu dài đến vậy: “Anh nói đến chuyện gì vậy? Kể em nghe đi!”

“Nghịch ngợm, đánh lộn, trò đùa quái đản, bị phạt, viết kiểm điểm, mời phụ huynh…”

Vương Xán tỏ ra chưa thỏa mãn: “Có gì đặc biệt đâu. Bố em trước đây
là hiệu trưởng trường tiểu học, mẹ em là giáo viên, những học sinh
nghịch ngợm em thấy nhiều rồi.”

“Em đã thấy có học sinh nào nghịch ngợm, đến lớp không nghe giảng,
thường xuyên không làm bài tập mà bài kiểm tra nào cũng đứng nhất?”

Vương Xán đã lĩnh giáo được sự thông minh trong máu Hoàng Hiểu Thành, cô rất phục anh. Cô chuyển đề tài: “Thế thì anh và Hà Lệ Lệ không phải
thanh mai trúc mã sao? Rất lãng mạn đấy chứ!”

“Mặc dù anh biết mình đẹp trai, được rất nhiều người yêu thầm.” Hoàng Hiểu Thành dương dương tự đắc nói: “Thế nhưng anh tự biết mình, còn lâu mới tu luyện đến giai đoạn sống chín ăn hết đâu nhé, anh cũng không bao giờ ăn cỏ gần hang.”

Vương Xán liếc nhìn anh một cái, trong lòng cảm giác thấy yên tâm. Cô không muốn mất đi tình bạn với Hà Lệ Lệ, nhưng lại nghĩ, họ thậm chí
còn chưa bắt đầu, cho dù cô có rút lui thì cũng không thể cứu vãn được.

Kì nghỉ hè năm đó, Hà Lệ Lệ về nhà, Hoàng Hiểu Thành tham gia một
chương trình thực nghiệm lớn ở trường kĩ thuật công nghệ nên ở lại
trường. Vương Xán đến thực tập ở tòa soạn và thỉnh thoảng theo phóng
viên đi phỏng vấn. Hai người có rất nhiều thời gian gặp nhau, thế là bắt đầu chính thức hẹn hò.

Bây giờ nghĩ lại quãng thời gian yêu đương ngắn ngủi thời sinh viên, Vương Xán vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Vương Xán còn nhớ cả những nụ hôn nồng cháy, những cái ôm siết chặt
đến ngạt thở của Hoàng Hiểu Thành. Tình cảm của họ trắc trở nhưng cũng
phát triển nhanh chóng, chỉ là những lời giáo huấn của mẹ lúc nào cũng
văng vẳng bên tai cô ít nhiều làm cô nhớ rằng mình đang là sinh viên,
không được buông thả. Hơn nữa họ mới yêu nhau chưa được một năm, hình
như không kịp tiến xa hơn, tốt nghiệp cũng là lúc hai người chia tay.

Khi Hoàng Hiểu Thành mặt lạnh tanh từ biệt Vương Xán, cú sốc bất ngờ
này làm cô vô cùng đau khổ. Nhưng đến khi tĩnh tâm lại, cô mới an ủi bản thân. Cô từng hỏi chính mình, nếu trong giai đoạn nồng cháy ấy, cô thật sự đã trao thân thì đối diện với thời khắc chia ly, cô sẽ như thế nào?
Liệu có phải cô luôn giữ mình, nên trái tim chưa thể đến với nhau?

Những câu hỏi kiểu này luôn làm Vương Xán bối rối, nhưng cô không bao giờ rối trí. Cuối cùng chỉ đành băn khoăn thừa nhận, có lẽ như vậy sẽ
là tốt nhất cho cả hai.

Sự rộng lượng phần lớn chỉ để an ủi bản thân khi không có một cái kết tốt đẹp mà thôi. Cho dù vẫn còn một chút cảm giác bất lực thì cô cũng
hoàn toàn nghĩ thông rồi. Khi đang miên man theo dòng ký ức, điện thoại
bỗng có tin nhắn đến làm cô giật mình.

Vương Xán không phải là người thích lục lọi chuyện cũ và đây có lẽ là lần đầu tiên cô nghiêm túc nghĩ về tình yêu sau khi quyết định bỏ lại
tất cả. Cô tưởng rằng mình đã quên hoàn toàn chuyện cũ nhưng hôm nay
nghĩ lại, thì ra cô cũng đem theo một chút vết thương lòng. Cô nhấc điện thoại lên, là một số điện thoại lạ: “Anh về đến Thượng Hải rồi, anh rất vui khi gặp lại em. Tiểu Xán, em vẫn giống như trong kí ức của anh.”

Vẫn là Hoàng Hiểu Thành, Vương Xán ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại.
Tất nhiên câu nói này không hề mập mờ, anh trong kí ức của cô cũng không có gì khác biệt. Nhưng có lẽ không cần thiết phải trả lời lại. Cô xóa
tinh nhắn đó nhưng đồng thời cũng lưu lại số điện thoại của anh.

Ngày hôm sau,