
mặc dù là thứ bảy nhưng Vương Xán vẫn có hoạt động cần
tham gia. Khi cô đang ở văn phòng chuẩn bị một số tài liệu bỗng trên QQ
hiện ra một yêu cầu chat của một nick lạ. Cô nhấn vào xem, thì ra là Hà
Lệ Lệ. Hai người cùng nhóm bạn học, nhưng không add vào nhóm bạn thân,
bình thường Vương Xán cũng không hay nói chuyện trên nhóm.
“Chào người đẹp.” Hà Lệ Lệ gửi một mặt cười tỏa nắng.
Kiểu nhiệt tình lâu ngày không gặp này hình như làm Vương Xán có cảm giác vừa mừng vừa lo: “Lệ Lệ, chào cậu!”
Bên kia gửi yêu cầu add làm bạn thân, Vương Xán lập tức đồng ý. Một
lát sau, Hà Lệ Lệ gửi đến một câu: “Gặp Hoàng Hiểu Thành rồi chứ?”
Vương Xán chỉ đành gửi một chữ: “Ừ!”
Hà Lệ Lệ im lặng một lúc lâu, Vương Xán có chút không nhẫn nại được:
“Chúng tớ chỉ nói chuyện vài câu, anh ấy còn vội ra sân bay.”
“Anh ấy cố ý đi gặp cậu đấy!”
Vương Xán phản bác theo bản năng: “Anh ấy nói thường xuyên đi công tác, một năm đi thì hơn nửa là ở trên đường.”
“Nhưng khu vực Trung bộ luôn nằm ngoài phạm vi công tác của anh ấy.”
Vương Xán chỉ đành nói: “Tớ có bạn trai rồi, tớ cũng nói với Hiểu Thành rồi!”
“Tớ thật buồn cười phải không Vương Xán?”
“Đừng nói linh tinh, tình cảm của ai cũng không đáng cười.”
“Tớ thì thấy mình thật buồn cười. Trước đây ghen tị với cậu, bây giờ cũng vậy.”
Vương Xán không biết nên nói gì, đây là lần đầu tiên Hà Lệ Lệ nói ra
tiếng lòng với cô. Nhưng cô nhận thức được, cô không hề có bản lĩnh tư
vấn tâm lý cho người khác như La Âm, cô càng không muốn nhắc đến chuyện
cũ.
“Tớ và anh ấy, đã kết thúc ba năm trước rồi!”
“Thế nhưng tớ và Hoàng Hiểu Thành hình như vĩnh viễn không có khả
năng bắt đầu. Anh ấy luôn coi tớ như bạn bè tốt. Trước khi đi công tác,
còn đến hỏi tớ số điện thoại của cậu như một điều tất nhiên. Trời ạ!”
Vương Xán không ngờ tình cảm của Hà Lệ Lệ đối với Hoàng Hiểu Thành
lại sâu sắc đến vậy. Cô có chút chấn động: “Cậu… Hoàng Hiểu Thành có
biết không? Ý tớ muốn nói là, cậu đã từng nói rõ với Hiểu Thành chưa?”
“Tớ phải nói thế nào đây? Từ nhỏ đến lớn tớ đã tỏ ý rứ. Anh ấy luôn có thái độ phớt lờ.”
Vương Xán nhớ lại cách nói hồn nhiên của Hoàng Hiểu Thành về quan hệ thanh mai trúc mã của họ, chỉ đành im lặng không nói.
“Xin lỗi, Vương Xán, tớ biết là không liên quan đến cậu, luôn luôn là như vậy. Tớ nghĩ mình đã ngột ngạt đến sắp phát điên lên rồi, cậu đừng
để bụng nhé!”
“Không sao, không sao!” Lưỡng lự một chút, Vương Xán nói thêm một
câu: “Chúc cậu may mắn, dù sao thì hai người bây giờ cũng ở cùng một
thành phố rồi!”
“Vô ích thôi!” Hà Lệ Lệ gửi một cái mặt đang đập đầu vào tường, “Thà
cậu chúc tớ sớm chết để được giải thoát còn hơn. Hôm nay tớ phải làm
thêm, giờ cũng phải đi làm đây. Vương Xán, tớ ngưỡng mộ cậu, cầm lên
được thì cũng bỏ xuống được, tớ ước gì mình có thể làm được như vậy.”
Hà Lệ Lệ thoát QQ, Vương Xán nhìn màn hình cười đau khổ: “Cầm lên
được, bỏ xuống được?” Đúng là không biết đây là lời khen ngợi hay là ám
chỉ cô vô tâm. Tình yêu hơn một năm đó, chẳng lẽ đúng là do cô không
trao trọn thể xác nên cô cũng toàn tâm rút lui, bắt đầu một cuộc sống
mới như chưa hề có vết thương nào.
Không để Vương Xán kiểm điểm xong bản thân, Trần Hướng Viễn đã gửi một tin nhắn đến: “Chào buổi sáng, hôm nay vẫn làm việc à?”
“Lát nữa em phải ra ngoài, giờ đang chuẩn bị tài liệu.” Vương Xán
bỗng quyết định thăm dò vào vấn đề kiêng kị của hai người: “Nghe nói một số công ty đầu tư nhỏ ở khu vực đang đối diện với khó khăn về vốn, anh
phụ trách khoản bất động sản, chắc là có tin tức gì chứ?”
Bên kia rất lâu không hồi đáp. Vương Xán nghĩ, rõ ràng biết anh ấy sẽ phản ứng như vậy mà cô vẫn không kìm được nói bóng gió, đúng là thiếu
lý trí. Nhưng lúc nào cũng né tránh, cũng không thể coi là khôn khéo
được. Luôn phải tự đánh giá hành động của chính mình làm Vương Xán cảm
thấy thất vọng. Khi cô đang định tắt cửa sổ chat, đầu bên kia bỗng gửi
một tin nhắn đến.
“Xán Xán, nếu em nghe thấy tin đồn về Tín Hòa, tốt nhất đừng đưa tin, dù sao thì vấn đề này không nghiêm trọng đến mức có thể đăng trên báo
đâu.”
Vương Xán thừa nhận, lời Trần Hướng Viễn vô cùng khách quan. Thế
nhưng những câu đó, kèm theo lời giải thích này lại chọc vào tâm tư của
cô. Cô cảm thấy hổ thẹn, nhưng lại có chút tức giận.
“Anh đi làm việc đây. Tạm biệt!”
Vương Xán không phản hồi.
Avatar trên MSN của Vương Xán là đóa hoa hướng dương vàng rực rỡ, từ
ngày Trần Hướng Viễn add MSN cô, anh đã cảm thấy cái avatar này rất hợp
với con người thật của cô. Lúc nãy thấy hình avatar đó vụt tắt trên màn
hình máy tính, anh bất giác cười buồn, phát hiện ra mình đã phạm phải
một sai lầm rất lớn.
Hôm qua, lúc anh đang làm việc thì nhận được điện thoại của mẹ Thẩm
Tiểu Na – bà Lưu Ngọc Bình: “Hướng Viễn, lâu lắm không gặp cháu rồi, cô
còn có việc nhờ cháu.”
Thật ra Trần Hướng Viễn biết