Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323561

Bình chọn: 7.5.00/10/356 lượt.

ti vi, nhìn ánh mắt của
mẹ, cô biết khó tránh khỏi một cuộc tâm sự rồi.

Quả nhiên đợi cô tắm và thay quần áo xong, bà Tiết Phượng Minh bưng
một đĩa dưa hấu lạnh đi vào phòng. Vương Xán vừa vui vẻ ăn dưa hấu vừa
liếc nhìn mẹ: “Mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Bà Tiết Phượng Minh vốn chuẩn bị khéo léo mở màn, nhưng không ngờ con gái chủ động hỏi, đành vào thẳng chủ đề: “Bạn trai con làm nghề gì
vậy?”

Vương Xán lần lượt kể: anh ấy làm ở ngân hàng, hai mươi chín tuổi, thạc sĩ, bề ngoài bình thường, không có thói quen xấu nào cả.

Lần báo cáo thẳng thắn này của Vương Xán làm bà Tiết Phượng Minh
không thể bắt bẻ gì thêm. Bà chủ trương tìm cho con gái một người có
xuất thân trong sạch, đáng tin cậy, có công việc chân chính, nhưng con
gái bà đã thể hiện một sự thành thật làm bà muốn hỏi tiếp cũng không
biết bắt đầu từ đâu.

“Tình cảm của hai đứa đến mức nào rồi?”

“Mẹ, mới bắt đầu, chỉ mới bắt đầu thôi mà, mức nào cũng chưa đến.”
Vương Xán cười nói: “Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ kịp thời báo cáo tình
hình tiến triển với mẹ.”

“Mẹ không tin, con mà báo cáo mới lạ đấy.” Mẹ cô biết kiểu xảo trá
của con gái, nhưng cũng không biết nên làm thế nào. “Có một chuyện con
phải nhớ, hai người ở bên nhau, nhất định phải giữ được lý trí, phải
biết yêu thương tôn trọng nhau.”

Vương Xán cũng không biết nói thế nào, chỉ biết gật đầu: “Mẹ, lời dạy bảo của mẹ, con lúc nào cũng ghi lòng tạc dạ, hay là…” Cô đưa cánh tay
phải ra, “Hay là mẹ cho con ít thủ cung sa[1'> đi, mỗi lần con về nhà mẹ
đều kiểm tra, đỡ phải lo con không giữ được mình.”

[1'> “Thủ cung sa” là một khái niệm thật lạ trong tiểu thuyết võ hiệp
Kim Dung. Sách y học cổ Trung Quốc gọi bộ phận sinh dục của người phụ nữ là xuân cung bởi về mặt cấu tạo, chữ Xuân (9 nét) trong tự dạng Hán văn là tượng hình của bộ phận này. Sa là dấu vết một hạt châu đỏ nằm dưới
da trên cánh tay của người phụ nữ. Thủ cung sa là dấu hạt châu đỏ trên
cánh tay, có nhiệm vụ giữ gìn xuân cung của người phụ nữ, chứng minh
người ấy vẫn còn trong trắng.

Bà Tiết Phượng Minh giận đến mức ấn ngón tay vào đầu cô: “Con là con
gái, nho nhã, kín đáo chút đi, đừng có cả ngày mở miệng ra là nói những
lời như vậy.”

Vương Xán cười, mẹ cô tất nhiên cũng không thể giận cô thật, cười
nói: “Tiểu Xán, bố mẹ rất tin tưởng con, con đừng phụ lòng tin tưởng của bố mẹ là được rồi. Dưa hấu lạnh, ăn ít thôi không đau bụng đấy!”

Vương Xán nằm trên giường, cô không ngăn được tiếng thở dài, cô thấy mẹ đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi.

Cho đến hôm nay, hành động thân mật nhất của cô và Trần Hướng Viễn
cũng chỉ là vài nụ hôn môi nhẹ và cái ôm. Biểu hiện của Trần Hướng Viễn
lại rất phù hợp với yêu cầu của mẹ cô: nho nhã, kín đáo, lý trí, điềm
đạm. Nên thừa nhận rằng, anh đúng là người bạn trai rất ân cần chu đáo
nhưng nói đến sự tiến triển trong tình cảm thì Vương Xán lại thấy rất
mông lung.

Hình như trong tiềm thức, cô nhớ đến người bạn trai cũ, người duy nhất mà cô nghiêm túc yêu – Hoàng Hiểu Thành.

Nếu khi học đại học không yêu đương, thì hình như đã bỏ phí quãng
thời gian tuổi trẻ. Đây hầu như là việc mà mọi người đều công nhận. Nam
sinh viên những năm cuối thường để ý đến những nữ sinh viên năm nhất,
năm hai, còn những nữ sinh viên năm cuối lại trở thành mục tiêu của
những nam nghiên cứu sinh.

Khi Vương Xán và Hoàng Hiểu Thành quen nhau, họ đều là sinh viên năm
thứ ba. Kí túc xá mới của trường Vương Xán vừa được đưa vào sử dụng, bốn người một phòng, có điều hòa và nhà vệ sinh riêng. Những sinh viên nhà
tương đối có điều kiện đều lũ lượt nộp đơn xin vào ở. Vương Xán và Hà Lệ Lệ ở cùng một phòng. Trước đó, họ chỉ cùng khoa nhưng không cùng chuyên ngành, cùng lắm chỉ có thể nói là quen mặt thôi.

Ngày chuyển phòng, kí túc xá vô cùng náo nhiệt. Hầu như mỗi nữ sinh
đều có một nam sinh đến cùng. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, những nam
sinh đó nóng đến mức mồ hôi túa ra, nhưng vì cơ hội hiếm khi quang minh
chính đại đến phòng nữ sinh nên rất cam nguyện, luôn miệng pha trò vui
vẻ.

Hoàng Hiểu Thành và Hà Lệ Lệ sống cùng thành phố, hiện anh đang học ở một trường kĩ thuật công nghệ. Anh đến hơi muộn, rõ ràng là không mấy
hào hứng, cũng không hề nói chuyện nhiều, chỉ nhanh nhẹn đưa đồ cho Hà
Lệ Lệ lên rồi giúp cô lắp đặt máy tính.

Vương Xán xuống lầu mua mấy hộp nước uống lạnh lên, thấy ai là cô lại đưa cho một hộp. Khi đến chỗ Hoàng Hiểu Thành, anh vừa lắp xong máy
tính, cô đưa nước cho anh, anh nhận lấy mà không thèm quay đầu lại nói:
“Máy tính của bạn lúc khởi động có âm thanh lạ, là tiếng từ quạt gió
phát ra, để tôi chỉnh một chút chắc là không vấn đề gì.”

Vương Xán cười nói: “Tôi cứ thấy có âm thanh lạ là đá một cái để giải quyết, rất có tác dụng.”

Hoàng Hiểu Thành kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt
long lanh biết cười của cô. Anh cũng cười: “Bạn bạo lực như vậy sao?”

Hà Lệ Lệ từ nhà vệ sinh đi ra, đưa khăn cho Hoàng Hiểu Thành lau


Pair of Vintage Old School Fru