
iệm Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên với kết quả này.
Điều làm Vương Xán bất ngờ vẫn là chiến dịch bắt đầu thúc đẩy kế
hoạch bán nhà có vẻ rất hoành tráng của Tín Hòa. Cô gọi điện cho bộ phận quảng cáo, tìm hiểu một chút về tiền đầu tư, thời gian quảng cáo và rút ra kết luận: Xem ra vấn đề tiền vốn của Tín Hòa đã được giải quyết.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Vương Xán quyết định nhờ Trần Hướng Viễn
chứng thực. Tất nhiên, cô không muốn tìm kiếm đề tài viết bài mà chủ yếu muốn biết anh đã can thiệp sâu đến mức nào trong kế hoạch vay vốn của
Tín Hòa.
Cô kể với Trần Hướng Viễn về quảng cáo của Tín Hòa gần đây, anh liền
nói: “Giám đốc Nhiếp đúng là có năng lực hơn người. Anh ta đã lập lại
toàn bộ kế hoạch bán nhà mới, nghe nói đã đạt được những hiệu quả tích
cực.”
“Nhưng tất cả đều cần vốn đầu tư. Tín Hòa đã vay được vốn chưa? Xét duyệt vốn đâu có nhanh như vậy?”
Anh chần chừ một lát: “Tín Hòa đã hủy đơn xin bảo lãnh của công ty
bảo lãnh tài chính. Chú Thẩm nói đã được bơm vốn từ một đối tác, nhưng
hiện tại vẫn trong giai đoạn bí mật.”
Vương Xán thở phào nhẹ nhõm, không hề có ý muốn nghe ngóng tiếp, “Em
chỉ cần biết, anh không tiếp tục can thiệp vào chuyện này là em yên tâm
rồi. Còn về Tín Hòa, trừ phi chủ nhiệm yêu cầu, nếu không em sẽ không
tiếp tục tìm hiểu nữa. Dù sao Vãn báo cũng là tờ báo viết về cuộc sống
của thành phố, quy mô của Tín Hòa cũng không đến mức phải đưa tin về tài chính trên báo chuyên ngành. Bí mật của ông ấy có lẽ sẽ được bảo mật.”
Tín Hòa coi như đã an toàn vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cuối cùng người chịu ảnh hưởng chính là Trần Hướng Viễn. Vu Lâm gọi điện nói với
Vương Xán tin tức cô vừa nghe được, phó giám đốc phụ trách tín dụng ngân hàng thành phố mới quả nhiên không phải là Trần Hướng Viễn. Và khủng
khiếp hơn là, nội bộ ngân hàng có tin đồn anh có khả năng bị điều ra
khỏi bộ phận tín dụng, đến một chi nhánh ngân hàng xa xôi làm việc,
“Cô nên biết, bộ phận tín dụng là bộ phận quan trọng trong ngân hàng
công thương Nhà nước, bị điều khỏi bộ phận tín dụng có nghĩa là không
chỉ bị ngăn cản thăng chức một lần.” Vu Lâm thở dài trong điện thoại,
“Lần này Hướng Viễn phải trả giá quá đắt rồi.”
Bỏ điện thoại xuống, Vương Xán nhìn vào màn hình trước mắt rất lâu, trong lòng chất chứa những muộn phiền.
Thế nhưng khi hai người gặp nhau vào buổi tối, Trần Hướng Viễn dường như không hề phiền não, anh tỏ ra vô cùng bình thản.
“Anh cũng nghe được lời đồn, nói kiểu gì cũng có. Anh thấy lúc này chắc là sẽ không điều chuyển đâu.”
Vương Xán không thể kiên nhẫn được nữa, “Vấn đề của Tín Hòa căn bản
không cần anh giải quyết. Hướng Viễn, anh thấy có đáng không?”
Trần Hướng Viễn im lặng. Một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh sẽ không
nói dối em, Xán Xán. Lúc đó đúng là anh đã nghĩ đến vấn đề nên hay không nên.”
“Đúng vậy.” Vương Xán nhếch mép cười tự chế giễu, “Càng khiến em trở thành một con buôn tin tức.”
“Xán Xán, đừng nói như vậy. Anh biết em lo nghĩ cho anh. Sau này, mỗi khi quyết định việc gì, anh sẽ nghĩ đến cảm nhận của em.” Trần Hướng
Viễn ôm chặt Vương Xán, nhìn cô chân thành, “Đừng buồn phiền về chuyện
này nữa. Cho dù làm việc ở đâu, chỉ cần cố gắng sẽ đều có cơ hội.”
Rõ ràng, anh biết những lo lắng của cô, anh đồng ý an ủi vỗ về cô
nhưng lại không muốn nói chuyện cụ thể về nguyên nhân làm cô lo lắng. Cô không biết anh có hiểu, cô phiền muộn hoàn toàn không phải vì anh mất
đi cơ hội thăng tiến, vì công việc của anh rơi vào thoái trào. Yêu một
người tất nhiên hy vọng người ấy có tiền đồ xán lạn. Nhưng với tình
trạng hiện tại của họ, Vương Xán vẫn không thể nói đến việc suy nghĩ về
công danh hiện thực.
Vương Xán yêu người đàn ông này sở dĩ vì anh là một người đàn ông ân
cần. Thậm chí cô còn thấy được, anh không hề có chút oán trách, luôn
gánh vác mọi việc rất tự nguyện. Cô rất thích khí chất bình tĩnh, chín
chắn của anh.
Đáng tiếc, sự gánh vác này nói cho cùng cũng không phải vì cô mà phát huy. Đây mới là căn nguyên nỗi phiền muộn của cô. Vương Xán thử phân
tích xem có phải cô đang đố kị không, nhưng lại nghĩ, cho dù trong lòng
có chút đố kị thì chẳng qua tình yêu của họ chưa đủ vững vàng.
Vương Xán vô cùng chua xót phát hiện ra rằng, tình yêu đúng là thứ
giày vò lòng người. Cô bỗng có những hoài nghi lo lắng. Những hoài nghi
ấy một khi đã xuất hiện thì không có cách nào dùng lý trí xóa bỏ được.
Cô không thể trở về trạng thái yêu đương nồng cháy, ngọt ngào như ban
đầu nữa.
Sau khi cấp trên của Trần Hướng Viễn nhậm chức, anh ta bắt đầu tiến
hành thu hồi toàn bộ những khoản đầu tư không tốt, ngăn chặn những biến
đổi nhỏ của vốn đầu tư. Công việc của Trần Hướng Viễn vì thế mà trở nên
bận rộn hơn trước rất nhiều. Khoảng đến cuối tuần, hai người mới có thời gian hẹn hò.
Vương Xán nghĩ, cô cũng có thể tranh thủ cơ hội này, để bản thân bình tâm hơn. Vài ngày liên tiếp cô đều về nhà đúng giờ. Đầu tiên bà Tiết
Phượng Minh chú ý