Snack's 1967
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325331

Bình chọn: 9.00/10/533 lượt.

m, anh ấy cũng biết hiểu cho nỗi khổ của người khác đấy chứ, ha ha.”

“La Âm, tớ thật sự ngưỡng mộ cậu. Trương Tân đúng là quá tốt với cậu.”

Lầ này La Âm không đùa nữa, cô gật đầu, “Đúng, đúng là anh ấy rất tốt với tớ. Tớ trân trọng những thứ hiện có.”

Vương Xán chỉ cảm thấy mắt hơi ướt, thầm thì nói: “Chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Mặc dù là bạn tốt, nhưng rất ít khi họ bộc lộ tình cảm như thế này,
hai người nhất thời im lặng. Ánh mặt trời ấm áp mùa thu xuyên qua cửa sổ soi chiếu lên người họ, có một chút nóng nhưng không có cảm giác bừng
bừng như giữa hè.

Vương Xán nhìn chằm chằm vào những hạt bụi đang bay lượn, bất giác nghĩ, sau này liệu có hạnh phúc giản dị như vậy không?

Vương Xán sinh ra vốn đã cởi mở, trước nay chưa bao giờ bi quan.
Nhưng lúc này nghĩ đến Trần Hướng Viễn, trong lòng cô lại có chút đau
xót. Cảm giác lạ lùng này dường như làm cô lo sợ.

Tiếng nói chuyện trong phòng bỗng chốc ồn ào. Những công nhân ở cửa
hàng đồ gia dụng đã đến. Sau một hồi bận rộn, ghế sofa, bàn ăn, giường,
bàn đọc sách và các đồ vật khác đã được sắp xếp gọn gàng. Một lúc sau,
cô gái thiết kế ở cửa hàng vải cũng đến. Dáng người cô cao cao, khuôn
mặt không phải xinh đẹp nhưng lại vô cùng hoạt bát, trên tóc cài một
chiếc trâm nhỏ. Cô mặc một chiếc áo bằng vải gai màu cà chua, kiểu dáng
rất đặc biệt, vừa giống áo phương Tây lại có một chút kiểu cách và các
chi tiết của trang phục dân tộc, trên vai khoác một chiếc ba lô lớn.

Vương Xán giới thiệu họ với nhau, “Đây là đồng nghiệp của tôi, La Âm. Đây là Sắc Sắc. Cô chủ của cửa hàng thiết kế nội thất Sắc Sắc.”

La Âm bị cái tên này làm cho phì cười. Cô gái đó dường như cũng biết
phản ứng của người khác. Cô cười tỏ vẻ không hề để bụng “La Âm, tôi đã
đọc chuyên mục chị viết trên Tuần san thành phố. Tôi rất thích.”

“Á, cậu mở chuyên mục trên tạp chí bao giờ thế? Tớ chưa thấy bao giờ.” Vương Xán không giấu được sự ngạc nhiên.

“Thành phố lập một trang tạp chí, mời tớ viết chuyên mục. Tớ có số
đầu tiên họ gửi đây.” La Âm mở túi sách, lấy ra một quyển tạp chí còn
chưa mở bìa ngoài ra đưa cho Vương Xán, “Sắc Sắc, cái tên này của cô
thật đặc biệt!”

“Cừa hàng của tôi tên Sắc Sắc (“sắc” trong từ “nhan sắc”) thì không
sai. Thật ra tên của tôi là Lâm Sắt Sắt, “Sắt” trong từ “Cẩm sắt”. Bạn
bè của tôi cố ý trêu chọc tôi, gọi tôi là Sắc Sắc. Thật tội nghiệp cho
cái tên của tôi, đã bị bọn họ làm sai lệch rồi.”

Nói như vậy rồi cô lại tỏ ra điềm nhiên rồi ngắm qua căn phòng mới
một lượt. La Âm vội vã nói trước, “Sắt Sắt, tôi không thích những thứ
đặc biệt lắm, những kiểu nghệ thuật hiện đại đối với tôi là những câu đố không thể giải được. Tôi không thể thưởng thức nó.”

“Yên tâm, tôi tuyệt đối không đem nhà của khách hàng ra để làm vườn
thí nghiệm đâu.” Lâm Sắt Sắt tự tin nói, “Chị cứ nói ý tưởng của mình
đi, rồi tôi sẽ nói ý kiến riêng. Tôi còn đem theo các mẫu đến đây, chị
có thể tham khảo.”

Tham gia thảo luận về kiểu dáng màu sắc rèm cửa sổ cho một căn nhà
mới toanh và tràn đầy ánh sáng này làm tâm trạng Vương Xán phấn chấn. Cô nghĩ, đến làm rèm cửa cũng phải bàn bạc với nhau mới có được một kết
quả hài lòng nhất huống chi là tình yêu. Trong khoảng thời gian này, cô
ít nhiều nhiễm tính hướng nội của Trần Hướng Viễn rồi. Cô đã không còn
là người nói năng không kiêng kị nữa rồi. Có lẽ họ phải thẳng thắn thành thật với nhau hơn nữa, nói ra tất cả những nghi hoặc chứ không thể để
những tâm tư ấy lặng lẽ lớn dần.

Lâm Sắt Sắt đo xong kích thước, mời La Âm và Vương Xán đến phòng làm
việc của cô để trình bày cho họ xem tận mắt phương án phối màu. Họ vui
vẻ đồng ý rồi bắt xe đi. Văn phòng làm việc Lâm Sắt Sắt ở trong một tòa
nhà. Một không gian không quá rộng nhưng được trang trí đầy những màu
sắc sặc sỡ, kiểu dáng đủ loại. Nhưng có một điều khá lạ là, các loại màu sắc đan xen trộn lẫn với nhau như vậy mà không hề rối mắt, ngược lại
còn có cảm giác sinh động, hoạt bát.

Lâm Sắt Sắt mở máy tính, phối màu trên máy một cách thuần phục. La Âm nhìn say mê, đối với người thiếu khả năng về màu sắc như La Âm thì kiểu phối màu này là một ma thuật. Ba người rất hào hứng. Lâm Sắt Sắt cũng
bị cuốn theo, đưa ra hết phương án này đến phương án khác, sửa theo suy
nghĩ của La Âm. Cuối cùng La Âm cũng bị Lâm Sắt Sắt thuyết phục, chấp
nhận một phương án phối màu mà cô cho là tương đối mạnh bạo. Tiếp theo
là một vài chi tiết như chọn nguyên liệu, chọn phụ kiện, xác nhận thời
gian nhận hàng và lắp đặt.

Khi Lâm Sắt Sắt đi nghe điện thoại, Vương Xán vu vơ lấy cuốn tạp chí
của La Âm ra xem. Vẫn chưa kịp lật đến trang mục của La Âm thì cô đã bị
một bài báo ảnh thu hút, ngồi đọc mà ngẩn người.

La Âm hỏi Vương Xán một câu gì đó, không thấy cô trả lời liền quay đầu ra nhìn, vô cùng ngạc nhiên, “Ớ, đây không phải cậu sao?”

Người trong ảnh chỗ tay La Âm chỉ đúng là Vương Xán. Cô đứng rất gần
Cao Tường, hai người đang cụng ly. Ánh đèn xuyên qua chiếc