Old school Swatch Watches
The Smile

The Smile

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328563

Bình chọn: 10.00/10/856 lượt.

.”

Hai bàn tay cậu nắm chặt lại, khuôn mặt bình tĩnh đối diện với người đàn ông kia không có cảm xúc. Giữa hai người không phải là cha con mà chỉ đơn giản là đang lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích. Nhưng… cậu có lợi gì? Không! Cậu chỉ làm một quân cờ trên tay người kia mà thôi.

“ Đến khi con xuất viện. Ta muốn có câu trả lời.” Nói xong, người đàn ông kia liền đứng dậy, bước ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn một người, rơi vào im lặng.

Hoàng Thiên Vũ khẽ cúi đầu, đôi lông mày nhíu lại. Cậu cảm thấy chính bản thân mình thật đáng thương. Đây gọi là tình cha con, tình ruột thịt sao? Người đàn ông đó, có gì ngoài tiền? Cậu nhiều lúc đã ước rằng thà mình là trẻ mồ côi còn hơn là sinh ra trong cái gia đình lạnh lẽo, không có tình thương này.

***

Trần Hà Duy nằm trên giường bệnh, trên tay cầm cái điều khiển tivi không ngừng bấm. Trong tivi không ngừng phát ra những âm thanh nhàm chán. Hắn nằm ở đây cũng đã mấy ngày rồi.

“ Phụt!” một tiếng, màn hình tivi tối om. Hắn lạnh lùng vứt cái điều khiển lên giường. Mùi thuốc sát trùng trong phòng khiến hắn khẽ nhíu mày, cả người đều khó chịu.

Hắn nằm yêu trên giường, ngước mặt lên nhìn cái trần nhà trắng toát. Đôi mắt dài màu nâu đậm lạnh lẽo ánh lên tia cô đơn. Không chỉ là cô đơn, mà còn là chua xót, là mất mát.

Hắn đột nhiên lại nhớ đến cô. Con mèo nhỏ luôn sợ hãi mỗi khi nhìn thấy hắn, đôi mắt lúc nào cũng mở to một cách ngốc nghếch. Rồi mỗi khi người đó khóc, lại khiến trái tim hắn cảm thấy đau. Thế nhưng chưa bao giờ hắn đau như thế này, cô lạnh lùng nhìn hắn. Cái nhìn như đâm vào người hắn hàng vạn nhát dao. Đau! Chảy máu! Màu đỏ ánh lên sự chết chóc đầy bi thương.

Để rồi chính hắn là người tổn thương, cái mất mát đó lớn biết chừng nào? Khi người con gái đó quay lưng lại với hắn, rời bỏ hắn mà đi. Hắn biết chính bản thân mình là một người độc ác, lạnh lẽo. Hắn cũng không có cái tư cách để mà hận cô. Hắn chỉ là một con quỷ, hèn nhát, ích kỷ. Thế nhưng trái tim đã trao ra, lại không thể nào lấy lại.

Con mắt bị nhuốm bởi một tầng hận thù dường như trở nên mù quáng. Không thể nhìn rõ con đường mà mình nên đi. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong hận thù, không người nhà, không tình thương. Chỉ có máu! Nước mắt đã sớm không còn. Hắn đã tự hứa với bản thân sẽ không khóc, không để bị tổn thương. Nhưng đến lúc tổn thương, trái tim tan nát. Lại không thể khóc. Là một kẻ hèn yếu lại không thể rơi lệ.

Hắn muốn là người chà đạp lên kẻ khác, là người mạnh nhất, bao bóc quanh trái tim mình bởi một lớp băng dày. Thế nhưng khi lớp băng đó tan chảy, hắn cuối cùng cũng gục ngã, mệt mỏi. Cho đến khi mệt mỏi rồi mới cảm thấy mình đơn độc.

“ Linh Nhi. Tôi yêu em.” Hắn nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm.

Có lẽ hắn không đủ tư cách để nói ra câu này, không có đủ tư cách để được yêu thương. Một con ác quỷ không xứng đáng để có được chữ “yêu”. Thù hận đã nhuốm bẩn con người hắn.

***

Mấy tuần nữa lại nhanh chóng trôi qua, cậu cũng đã sắp xuất viện. Hiện tại là ban ngày, 7 giờ sáng. Thời điểm những con đường trở nên đông đúc nhất. Vũ Linh Nhi ngồi trên xe, trên đường đi học.

Những tiếng còi xe vang lên ing ỏi, tắc đường khiến những chiếc xe không thể đi lại.

“ Cô chủ. Phía trước có tan nạn e là sẽ muộn học mất.” Người tài xế quay người xuống nói với cô.

“ Vậy… cháu đi bộ cũng được.” Vũ Linh Nhi nhìn qua lớp cửa kính. Cũng đã gần đến trường cô. Dù sao cũng không nên muộn học.

Vũ Linh Nhi bước xuống xe, lách qua mấy chiếc ô tô khác đi lên vỉa hè. Bầu trời buổi sáng được phủ lên một màu xanh. Không có nắng, trời vẫn rất lạnh mặc dù đã là đầu tháng ba.

Lúc đi qua một con ngõ nhỏ, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người. Mặc dù tiếng đó rất nhỏ nhưng cô lại nghe thấy rất rõ. Cô dừng bước lại, rồi không biết tại sao lại rẽ vào con ngõ đó. Dường như có một thứ gì đang thôi thúc cô.

Bên trong con ngõ khá tôi mặc dù bây giờ làm ban ngày. Quanh những bước tường loang lổ mọc đầy rêu, mùi ẩm thấp khiến cô cảm thấy khó chịu.

“ Bộp!”

Đột nhiên cô cảm giác được chân mình va phải thứ gì đó. Cô cúi đầu xuống, thứ cô va phải là một người. Người đó ngồi dựa lưng vào tường, đầu cúi thấp xuống, cả người đều tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Dáng người đó, dường như có chút quen quen. Thứ ánh sáng yếu ớt chiếu lên mái tóc màu vàng. Là hắn!

Cô khẽ giật mình, đôi mắt mở to nhìn người kia. Hắn dường như đã rất say, có lẽ cũng đã ngủ. Cô đứng yên bất động, trái tim đập liên hồi.

Hắn cứ lẩm bẩm cái gì đó, cô nghe không rõ. Trong không khí tràn ngập mùi rượu. Lòng cô nảy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Cô quay người, toan bỏ đi.

Thế nhưng, đúng lúc này, có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô. Trong con ngõ nhỏ vang lên một giọng nói trầm thấp, lại có chút khàn khàn.

“ Đừng đi! Em đừng đi!”

Hắn kéo cô xuống, cả người ôm chặt lấy cô. Hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt cô. Đô