
ếng, Phương Nhã giật mình bởi tiếng thét thất thanh của Nhã
Trúc đằng sau lưng mình. Trong tích tắc, chiếc áo sơ mi công sở của cô
thư ký liền bị bọn côn đồ xé toẹt ra đầy thô bạo, để lộ một phần ngực
trắng ngần được che đậy bởi bộ áo lót mỏng màu hồng phấn. Nhã Trúc khóc
thét lên, tay chân giãy giụa chống cự khi một tên trong số đó đưa tay
chạm vào bên ngực của cô.
Phương Nhã tái mặt, không kịp nghĩ gì nữa mà lao đến đẩy tên khốn kiếp kia ra, hét lên điên cuồng:
" Mấy người làm gì vậy. Tránh ra, lũ đê tiện!!!!"
Mắt cô vằn đỏ, điên loạn nhào đến nắm lấy tay những tên đang giữ chặt
cô lại, cắn thật mạnh đến bật cả máu. Tên côn đồ bị cô cắn mạnh trở nên
phát rồ, dùng một tay nắm lấy đầu cô đập mạnh vào tường, máu tươi rỉ ra
thành từng dòng trên trán. Phương Nhã đầu óc quay cuồng, thế nhưng vẫn
cố dùng những móng tay của mình cào vào mặt hắn ta, chân đạp loạn xạ,
nghiến răng hét lên:
" Lũ k.h.ố.n n.ạ.n, đồ s.ú.c s.i.n.h!!!"
" Không!!!! Đừng mà, đừng!!!!"
Chiếc váy mỏng tanh trên đùi Nhã Trúc nhanh chóng bị tên Thái khốn kiếp kia xé toạc, trong nháy mắt chỉ còn lại mảnh đồ lót dán chặt trên người như thỏa mãn gần chục con mắt háu đói của lũ sói xung quanh. Phương Nhã uất nghẹn nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt tái đến không còn giọt máu,
nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi lã chã.
" Dừng tay!"
Cơn dục vọng của bọn đàn em đang đến hồi lên đỉnh điểm, thì âm thanh
lạnh lùng của Phi Vũ liền nhanh chóng chặn đứng mọi hành động của bọn
chúng. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên im phăng phắc, không một
ai dám động đậy, chỉ riêng Thái chưng hửng nhìn thủ lĩnh của hắn bằng
đôi mắt bất kham, lộ rõ sự phẫn nộ không phục của mình, mà trừng trừng
nhìn Phi Vũ.
" Cô gái, cảm giác tưởng rằng đã thoát được hang
cọp, nhưng rồi lại bị cọp tóm được và ngoạm một phát lên người thì như
thế nào? Không tồi chứ???"
Phi Vũ nheo mắt đầy gian tà, thế
nhưng lời nói thốt ra lại dịu dàng đến mức làm người khác phải khó chịu, ghê tởm. Phương Nhã đôi mắt đầy những tia máu, run rẩy nhìn Nhã Trúc
một cách xót xa mà không thể nói được lời nào. Đến khi hắn chìa điện
thoại ra trước mặt cô thì cô đã biết ... mọi chuyện không còn đường để
lui nữa.
Cô đau đớn cắn chặt môi, tay run run bấm số của Kevin mà tưởng chừng như có ngàn mũi kim đâm vào tay, đau nhói.
" Alo!"
Tiếng chuông vừa ngân lên đúng một tiếng, thì anh đã nhanh chóng bắt
máy. Cô một tay bấu vào da thịt đến bầm tím nhức nhối, nước mắt tuôn rơi không ngừng, phải mất một lúc lâu sau mới bật ra thành tiếng:
" K... Kevin!"
QÚA KHỨ
Vừa về đến nhà, Cẩm Tú đã thấy ngôi nhà của mình trở
nên xào xáo. Bé Hạo khóc ầm ĩ, cô Liên giúp việc thì chạy đôn chạy đáo
xung quanh, ngay cả mẹ cô Triệu Ánh và Đình Phong cũng hối hả chạy nhanh lên lầu. Trông thấy cô đứng yên như tượng trước cửa ra vào, Đình Phong
mới gọi lớn:
" Bây giờ mới về sao? Quốc Thịnh nó bị sốt cao đến mức chân tay bủn rủn, thế mà vẫn ráng sức hết kiếm điện thoại rồi lại
đòi ra khỏi nhà. Mẹ con phải khuyên nhủ khó khăn lắm mới chịu ngủ được
một chút. Nhưng bây giờ lại giở chứng nữa rồi. Mau lên xem nó thế nào
đi!"
Lời nói vừa dứt, Đình Phong đã thấy Cẩm Tú hoảng hốt quên
cả cởi giày mà chạy một mạch lên lầu. Thoáng vài giây trước khi bóng cô
bị hành lang cầu thang nuốt chửng, ông nhìn thấy được những dấu vết tím
bầm ở quanh vùng cánh tay, cổ và chân hằn rất rõ trên người cô, bất giác đôi mắt tối sầm lại. Từ sáng đến giờ con bé đã đi đâu mà cả người đầy
thương tích như thế này?
" Quốc Thịnh!"
Cẩm Tú trán
đầy mồ hôi, hai tay tung cửa thật mạnh, sà ngay vào giường Quốc Thịnh mà thấy tim đau nhói. Da mặt anh tái xanh, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia
sáng khi trông thấy Cẩm Tú, nhiệt độ trong người nóng như lửa đốt, mạnh
bạo chộp lấy tay cô, giọng khàn khàn:
" Cẩm Tú, điện thoại ... điện thoại của anh ... khụ khụ!"
Lời chưa dứt, bụng anh đã quặn thắt dữ dội, dạ dày cuộn lên trong người càng thêm phần tức ngực đau đớn. Cố dằn cơn ho, anh tái mặt nói:
" Điện thoại của anh ... tìm nó!"
" Được, em giúp anh đi tìm! Anh nằm xuống đi, em tìm ngay cho anh!" -
Cô cắn môi, gật đầu như cái máy, anh lúc này đang bệnh, tốt nhất là đừng để bị kích động, không được để anh biết rằng chính cô đã giữ lấy điện
thoại. Tức thì, cô vọng xuống lầu nói lớn - " Cô Liên, giúp tôi lấy
thuốc của Quốc Thịnh lên đây!"
Trong chốc lát, Quốc Thịnh như
sực tỉnh ra một chuyện, liền bật người ngồi dậy, căng thẳng chộp lấy cổ
tay cô siết mạnh, lời nói tuy yếu ớt nhưng ẩn chứa sự ra lệnh uy quyền:
" Không, không cần! Anh sẽ tìm nó, em không được đụng vào!"
Quốc Thịnh đứng phắt dậy, nhưng vì cơ thể vốn đang yếu nên đã nhanh
chóng ngã gục xuống nền đất, đổ ập người lên Cẩm Tú. Cô ôm chặt lấy anh, cú va chạm mạnh khiến cả hai người áp sát vào nhau, cô càng cảm nhận rõ được hơi thở nóng như lửa của anh phà vào mặt mình, c