Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326480

Bình chọn: 8.5.00/10/648 lượt.

p gọn lỏn.

……………………………………………………………………..

Tôi chọn cho mình góc khuất của cả buổi tiệc hào nhoáng, tôi chẳng biết
đó là đâu nhưng tôi có thể nhìn thấy qua khung cửa kính, Sài Gòn lên đèn về đêm xinh đẹp thế nào. Trên sân khấu, hắn phát biểu vài lời ngắn gọn
để khích lệ tinh thần nhân viên toàn công ty. Nếu biết trước mình lại
tiếp tục dưới ách cai trị của hắn, tôi sẽ không chấp nhận đơn mời làm
việc . Tôi nhìn lên sân khấu, ánh mắt va chạm vào những mảnh vỡ li ti
của con ngươi sắc lạnh. Tôi không tự chủ được mà cụp mi lại, đôi mắt hắn thật sự có ma lực, nó cuốn mọi thứ vào trong để mà nghiền nát, nuốt
chửng. Tôi cảm thấy mình như con cá mắc cạn, thoi thóp tìm nước để sinh
tồn.

- Tôi mong mọi người sẽ cố gắng hơn nữa. Công ty chúng ta sẽ phát triển
không kém tập đoàn Thanh Tuấn, tất cả đều trông mong vào mọi người.

Đồng nghĩa, hoa hồng của mọi người cũng sẽ tăng lên. Chúng ta sẽ kết hợp với nhau giúp công ty vững mạnh nhé!- Hắn kết thúc phần phát biểu.

Mọi người ai nấy cũng phấn khởi vỗ tay. Tay tôi cũng vỗ vào nhau nhè
nhẹ, tôi không dùng sức để nó phát ra tiếng nhưng nó vẫn mang trọng hàm ý tán thưởng.

- Tôi thật tò mò, không biết cô gái nào may mắn được tổng giám đốc
đây mời khiêu vũ nhỉ?- Người MC nở nụ cười. Có chuyện này nữa sao? Hắn 1 lần nữa nhìn về tôi, chân tôi run run đứng không vững. Chẳng lẽ người
đó lại là tôi? Nhưng mà…

- Triệu Minh Minh, em lên đây cho tôi…- Khuôn mặt hắn tràn ngập sát khí, tôi cắn nhẹ môi dưới, đã 2 năm rồi, bản tính hắn không hề thay đổi. Vẫn muốn 1 mình chiếm hữu, vẫn muốn ra lệnh người khác. Tất cả nhân viên
của công ty đổ dồn ánh nhìn vào cái tên Triệu Minh Minh. Tôi đã lâu rồi
không nghe hắn gọi tên mình, tôi cũng chẳng rõ hắn đang ám chỉ hay
không. Chị Thư đi lên bên cạnh tôi nói nhỏ vào tai:” Em mau lên sân khấu đi, để tổng giám đốc mất mặt là không phải lễ đâu!” Chị

tháo áo khoác ngoài của tôi, cầm hộ. Tôi ngượng ngùng đi về phía hắn,
mọi người tản ra thành 2 hàng để tôi đi lên sân khấu. Hắn không chờ tôi
đi đến đó mà bước ngay xuống khoảng sân giành cho người khiêu vũ. Hắn
choàng tay qua eo kéo tôi áp sát vào người hắn, tôi hơi đẩy hắn ra,
miệng nở nụ cười:” Tổng giám đốc, chào anh!”

Đáy mắt hắn ánh lên tia chết chóc. Tôi đã làm gì không đúng chứ?
Tiếng nhạc vang lên, tôi và hắn nhẹ nhàng di chuyển. Hắn không nói, chỉ
cúi đầu quan sát tôi. Tôi bị ánh mắt trên đầu mình săm soi, vừa khó
chịu, vừa sợ sệt. Tôi sợ rằng khi mình ngẩng đầu lên sẽ bị ánh mắt hắn
thiêu đốt, tôi sẽ hóa thành tro!

- Em gầy đi nhiều!- Hắn kê mặt mình sát vào tóc tôi, giọng nói ma mị cất lên.

- Anh chững chạc và đứng đắn hơn nhiều.- Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt không 1 chút dao động, chỉ tôi mới hiểu, lúc đó tôi hoang mang như
thế nào.

- Em vẫn chờ anh, đúng không?- Hắn nở nụ cười tà ác. Thật lố bịch, hắn
nghĩ hắn là ai mà có cái quyền bảo tôi phải chờ đợi? Tôi có còn là con
ngốc ngày xưa nữa đâu? Tôi có thể tự đi trên đôi chân của mình, tôi có
thể tự mình lấy quyển sách trên cao, tôi có thể tự mình đạp xe vòng
quanh hồ, tôi có thể tự mình ngắm mặt trời lặn, tôi có thể tự mình đi
dưới cơn mưa, chỉ là hơi… cô đơn chút thôi!

- Không! Anh đã có vợ rồi, hơn nữa còn có con, anh đừng làm khó cả 2 nữa!

- Minh Minh…- Tôi vô ý giẫm lên chân hắn cắt ngang câu nói đó. Nhạc vừa
lúc cũng dừng lại. Tôi buông hắn ra, cúi chào kính cẩn rồi tiến về phía
chị Thư. Hắn không níu tôi lại, tôi biết, dù hắn có kéo tay tôi lại đi
chăng nữa, tôi vẫn quyết định như thế!

- Em có quen với tổng giám đốc từ trước à?- Chị Thư hỏi tôi.

- Chỉ là… bạn cùng lớp năm 12 thôi ạ!- Tôi đưa tay cầm lấy cái áo khoác từ tay chị nhưng chị ngăn lại:

- Hmmm, em mặc chiếc váy này rất đẹp, tại sao phải mặc áo khoác để che
lại chứ? Lúc nãy khi em khiêu vũ, chị còn tưởng thiên thần nào vừa hạ
thế ấy! Em và giám đốc cũng đẹp đôi, tiếc là giám đốc có vợ rồi nhỉ…

Phải chi…

Phải chi… Phải chi… 2 từ vô nghĩa, vô cùng vô nghĩa. Đã biết sự thật
diễn ra trước mắt rồi thì còn mong ước gì mà phải dùng đến 2 từ phải
chi? Hắn đi về phía tôi, trên tay cầm chiếc áo vest hắn vừa mặc ban nãy. Hắn choàng chiếc áo qua vai tôi, tôi nhẹ nhàng né tránh. Hắn nhìn chị
Thư:

- Xin lỗi, tôi có thể…

- À, 2 người cứ tự nhiên!- Chị tạm biệt tôi rồi hòa mình vào bữa tiệc sôi động bên dưới.

- Chúng ta cần nói chuyện.- Hắn kéo tay tôi đi đến cuối hành lang, rẽ vào căn phòng. Tôi giằng tay ra:

- Tổng giám đốc, chúng ta nên nói chuyện ở đây, tránh gây ra hiểu lầm không đáng có!

- Em đừng gọi tôi là tổng giám đốc.- Lời nói của hắn vừa ra lệnh, vừa
răn đe. Tôi im lặng nhìn hắn, mái tóc của hắn được chải chuốt ra dáng
ông chủ, bộ vest hắn mặc cũng làm tăng khí chất người cầm quyền. Tôi nên gọi hắn là gì? Anh? Người yêu cũ? Gia đình tôi không nghèo cũng không
giàu, nhưng đối với gia đình hắn, gia đình tôi cũng chỉ là hạt cát trên
bãi biển, làm sao xứng đáng với hắn


pacman, rainbows, and roller s