Duck hunt
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326511

Bình chọn: 8.00/10/651 lượt.

ang ở đâu

Phải chẳng nơi đó có chân trời bờ bến

Để hướng lên sao băng ước nguyện một điều

Cho anh biết được rằng em yêu anh

Từng lời từng lời của bài hát khắc ghi vào sâu tâm trí Minh Minh. Cô
bất giác hát theo nhưng rồi ngừng lại. . . cô phá hủy mạch cảm xúc đang
dâng trào và phỉ báng bài hát bằng chính giọng hát của mình. Thôi dẹp
vậy!

*******

- Thanh Thanh à, cậu không có bộ váy nào kín đáo hơn sao?- Minh Minh hét vang vang lên trong điện thoại. Chiếc váy Thiện Nhân vừa mang sang quả
thật rất đẹp, váy màu trắng bó sát cơ thể, phần dưới leo ra kiểu đuôi cá được nhấn nhá bằng mấy nếp gấp nhỏ. Tuy nhiên, nó khoe ra toàn bộ phần
lưng trần. Chậc, đây là lần đầu tiên Minh Minh đụng đến mấy kiểu dáng
“quý tộc” như thế này.

- Không, kín nhất rồi đấy!- Giọng Thanh Thanh thản nhiên truyền đến.
Thiện Nhân đang ngồi cạnh Minh Minh liếc mắt vào chiếc váy rồi nổi giận:

- Em không mặc còn hơn ấy, bộ này là kín nhất rồi sao?

- Thật! Vậy em sẽ nghe theo lời anh, không mặc quần áo nữa!

- Chờ đấy, anh về ngay này!

Thiện Nhân đứng dậy ra về. Minh Minh lắc đầu chép miệng, dáng cô chỉ
có thể mặc quần áo của Thanh Thanh thôi, Hải Yến thì mỏng như lá lúa
rồi!

Minh Minh nhìn mình trong gương, tóc giả nhưng lại tạo cho người ta
cảm giác y hệt tóc thật, mái tóc mà hắn yêu thích 2 năm trước. Tim Minh
Minh run lên bần bật, nói là quên nhưng có chắc đã quên? Con người luôn
tỏ ra cao thượng nhưng chắc chắn ai cũng có 1 phần tà tâm. Khuôn mặt
Minh Minh trang điểm nhạt nhưng vẫn toát lên được vẻ sinh động, đáng yêu vốn có của cô. Phần trang phục thì khiến Minh Minh rất không thoải mái, ừm, 2 từ thôi “hở hang”. Cô khoác chiếc áo khoác màu trắng vào rồi bắt
taxi đến bữa tiệc.

Không khí bữa tiệc chẳng khác gì cung điện hoàng gia. Minh Minh suýt
nữa không kiềm lòng được mà ngốn hết số thức ăn trên bàn tiệc, vừa đẹp
vừa thơm, chắc ngon lắm. Nhưng chưa đến giờ nhập tiệc, tuyệt đối không
thể tùy tiện. Minh Minh tiến đến chỗ các chị nhân viên trong phòng cô.
Hôm nay ai cũng trang điểm lộng lẫy hết sẩy, Minh Minh cắn môi, biết vậy đang điểm đậm hơn rồi!

- Hôm nay là lần đầu tiên lộ diện tổng giám đốc, chúng ta phải quan
sát kĩ, để về sau không nuối tiếc. Tài sắc vẹn toàn đó các cô à!- Chị
Lam lên tiếng. Minh Minh cười híp mắt:

- Có đủ tiêu chuẩn 4G không ạ?

- Hả?- Mọi người trố mắt nhìn Minh Minh. Cô hồn nhiên giải thích với 8 từ: đẹp zai, học zỏi, con nhà zàu, za lăng!

- Minh Minh nhà ta trông vậy mà khó tính quá nhỉ?- Chị Thư trêu. Minh
Minh nhún vai, tùy mọi người nghĩ thôi, chứ tiêu chuẩn bạn trai của cô
rất thấp rồi!

Ánh đèn chợt tắt, mọi người nhốn nháo, cúp điện hay sao? Minh Minh bị người này xô đẩy, người kia chen lấn chẳng còn biết đâu là đâu. Đối mặt với bóng tối, Minh Minh rất sợ, sợ hơn nữa là có thể bị người khác giẫm đạp lên mà chết. Bỗng nhiên, có 1 vòng tay cứng rắn ôm cô vào lòng.
Minh Minh hoảng hồn định đẩy ra thì người đó đã đặt đôi môi lạnh ngắt
lên môi cô, rất lạnh. Minh Minh lắc đầu cố đẩy ra nhưng không được, cô
cảm nhận được cả thân mình được nhấc bổng lên, người ấy đang bế cô đi về hướng khác. Là vòng tay này, mùi hương này, đôi môi này, cô vẫn mơ tới
hàng đêm. Minh Minh mơ mơ hồ hồ tựa ảo giác, cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, phải hắn không? Minh Minh lắc đầu mạnh 1 cái, làm gì có chuyện đó được!

- Ngồi ở đây!- Người đó đặt cô lên chiếc ghế rồi biến mất. Giọng nói đó… chính là hắn rồi. Ánh đèn vụt sáng, Minh Minh đứng dậy đưa mắt tìm
quanh vẫn không thấy chút dấu vết của người bí ẩn ban nãy.

- Minh Minh!- Anh Huy nở nụ cười tiến về phía cô. Minh Minh ngạc nhiên:

- Sao anh lại ở đây?

- Sao anh lại không thể, anh chính là…

Câu nói của anh chưa kịp dứt, người MC phía trên sân khấu đã mở đầu bữa tiệc:

- Và xin giới thiệu với mọi người, người đã thành lập công ty và là
người đã dẫn dắt công ty đến thành công như hôm nay… Giám đốc Nguyễn
Thanh Tuấn!

Minh Minh quay đầu lại nhìn, Nguyễn Thanh Tuấn, là Chihuahua đầu đàn
sao? Đồng tử Minh Minh ngừng lại, quanh hốc mắt, giọt lệ đong đầy ẩm
ướt. Là hắn, đúng vậy, chính là hắn. Minh Minh suýt đứng không vững, 20
tuổi, con người đã trưởng thành như vậy sao? Khuôn mặt hắn vẫn đẹp như
điêu khắc, khí chất cao ngạo, lạnh lùng. Hắn đưa ánh mắt nhìn cô. Nước
mắt Minh Minh không tự chủ mà trượt dài trên gò má. Các chị nhân viên
nói rất đúng, tài sắc vẹn toàn nhưng đã có vợ. Minh Minh lặng lẽ lùi về 1 góc nhỏ trong buổi tiệc, ngay lúc này, cô đang rất cần sự yên tĩnh. Cô
đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hắn và cô sẽ gặp lại, cô sẽ mỉm cười đưa tay ra bắt tay hắn như người bạn bình thường hay hỏi han tình trạng của hắn với tư cách là 1 người bạn thân, chưa bao giờ cô nghĩ cô sẽ yếu
đuối mà rơi lệ. . .



- Anh thật sự chưa có vợ à?- Minh Minh vô thức hỏi câu hỏi đó nhưng
lại hối hận, chẳng khác nào cô thừa nhận mình xiêu lòng vì hắn.

- Rồi!- Hắn đá