XtGem Forum catalog
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326500

Bình chọn: 8.5.00/10/650 lượt.

Anh, anh không có ý kiến sẽ thanh toán giúp em sao?”
Quang Huy mỉm cười nhún vai. Mọi người xung quanh cười ồ lên, anh còn
bồi thêm 1 câu:” 2 năm trước thì sẽ trả hộ, nhưng bây giờ Minh Minh đi
làm rồi, lãnh lương rồi, tự lực đi!”

Minh Minh đành ấm ức nhìn con số 5 triệu vơi đi 1 nửa, tháng này phải ăn mì gói! Ức chế thật!

- Ngày mai kỉ niệm 1 tháng thành lập công ty, và cũng để chúc mừng
công ty nhận được 1 hợp đồng thuộc dạng “khủng bố” có thể mở thêm chi
nhánh mới, mọi người phải ăn mặc thật đẹp, thật lộng lẫy đó nha!

Chị Thư vừa thông báo xong, mọi người ai nấy mặt mày hớn hở. Tất
nhiên là hớn hở rồi, họ vừa mới nhận được tiền thưởng thêm kia mà! Nhưng chị Thư nhanh chóng xịu mặt nhìn Minh Minh:

- Giám đốc bắt buộc mọi người phải để tóc dài và mặc váy dạ hội! Minh Minh à… em…

- Giám đốc bị bệnh biến thái hay sao vậy mọi người?- Minh Minh mặt tỉnh
bưng, tỉnh như chưa được tỉnh. Cô để tóc ngắn thì công ty sụp đổ hay sao mà phải để tóc dài mới được? Váy dạ hội thì không ai phản đối rồi,
nhưng mà cái chuyện đầu tóc thì… Nghe câu nói đó của Minh Minh, mọi
người cười vang nhưng rồi cũng thấy tội tội cho cô nhân viên mới. . .

Minh Minh hậm hực đi vào nhà, tiền thưởng chỉ có 1tr5, giờ phải ra
tiệm làm tóc… mua tóc giả đội vào. Mẹ cô đang ngồi trên ghế sô pha, tay
cầm bộ tóc giả xăm soi. Minh Minh ngạc nhiên:

- Bộ tóc này ở đâu ra vậy mẹ?

- Chẳng biết, ai gửi cho mày mà không để tên. Nhìn cũng giống kiểu tóc trước kia của mày nhỉ?

- Mẹ đưa cho con!- Minh Minh hạnh phúc muốn rớt nước mắt cầm bộ tóc giả
trong tay. Có phải ông trời đã phái thiên sứ ban cho Minh Minh… bộ tóc
này hay không? Thật là đúng lúc quá đi! Nhưng mà nói đi cũng phải nói
lại, biết vậy lúc trước cô cứ để tóc dài cho xong. Hà cớ gì phải oanh
oanh liệt liệt theo người ta, sống chết vì tình. Sau 2 năm, Minh Minh
mới biết được, hạnh phúc nhất vẫn là ăn no, ngủ đủ, đọc ngôn tình!

- Anh đồng nghiệp nào quan sát được Minh Minh của tui để tóc ngắn xấu
quắc nên mới tặng món quà đặc biệt này nhỉ?- Mẹ cô bĩu môi trêu.

- Mẹ thôi đi! Con nghĩ kĩ rồi, con sẽ ở giá ăn bám gia đình như những
lời của mẹ hay nói! Thơm con gái yêu của mẹ cái đi nà, thấy con nói
chuyện có hiếu ghê không?- Minh Minh chu môi kiểu heo con, mẹ cô giật
giật khóe miệng:” Thôi khỏi!”

- Thanh Thanh à? Cậu còn bộ váy dạ hội nào đẹp đẹp không? Cho tớ mượn đi, hôm nay tớ phải đi dự tiệc của công ty!- Minh Minh đầu tóc rối bù
lục tung cả tủ đồ lên nhưng đáng tiếc, váy dạ hội của cô gần đây nhất là 2 năm trước, toàn bộ đều lỗi mốt và ngắn cũn cỡn.

- 2 từ đẹp đẹp của cậu là thế nào? Ý bảo tớ chọn đồ rất xấu hay sao?-
Giọng nói chát chúa của Thanh Thanh vang lên rần rần đầu dây bên kia.
Minh Minh đưa điện thoại ra nói vọng đến:” Tớ không có ý đó, cậu nghĩ
sâu xa quá!”

- Chút nữa tớ sẽ bảo Thiện Nhân mang sang. Định tìm bạn đời hay sao mà
phải vay mượn váy áo thế?- Giọng Thanh Thanh rất ư là châm biếm người
khác. Xin lỗi, cho Minh Minh nhếch mép cười đểu 1 cái nà. Đối với tình
cảm nam nữ ở thế gian, Minh Minh hoàn toàn không còn chút động lòng, cô
đã thoát li, thành tiên rồi! ^^

- Cậu cứ nghĩ bậy, đừng suy bụng ta ra bụng người! Cậu với Thiện Nhân
đúng là… Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nồi nào úp vung nấy. Lấy gà theo gà,
lấy chó theo chó mà!

- Ơ hay, tôi đang nghe đấy nhé!- Giọng Thiện Nhân vang lên, truyền đến tiếng cười khúc khích của Thanh Thanh.

- Cho tớ gửi lời hỏi thăm đến con Thanh Tuấn nhé! Tên Tiện Nhân kia, nhớ truyền lại lời này đó!

- Ơ hay, cô xem tôi là chó à?

- Không phải sao?- Minh Minh cười khoái chí, lúc nào trêu tên Tiện Nhân
đó cũng vui như vậy.- Từ ngày yêu Thanh Thanh đến giờ thì thay đổi,
ngoan ngoãn giữ nhà cho cậu ta!

- Mẫu hệ kia mà!- Thanh Thanh lên tiếng. Minh Minh loáng thoáng nghe
được tiếng la hét tức giận và tiếng cười ha hả của Thanh Thanh, họ lúc
nào cũng vui vẻ như thế. Thanh Thanh tuy hơi đanh đá, độc đoán nhưng vẫn có lúc hiền dịu, thoải mái. Thiện Nhân tuy bề ngoài thư sinh, chững
chạc nhưng rất trẻ con. Cả 2 đều có thể dung hòa những cái họ thiếu cho
nhau. Minh Minh thấy cổ họng mình đắng đắng, cô tạm biệt 2 người rồi
quăng điện thoại sang 1 bên, nằm dài ra giường. Cô bật bản nhạc mình vẫn hay nghe mỗi đêm Nhớ Anh Nhiều Hơn của Trương Bá Chi. Cô thích nghe
nhạc Hoa mỗi lúc đọc ngôn tình sướt mướt, lúc không đọc vẫn nghe. Cô nhớ hắn nhiều hơn cô tưởng. . .

Em muốn kìm nén bản thân mình

Sẽ không để ai nhìn thấy em khóc

Làm ra vẻ không quan tâm đến anh

Không muốn nhớ tới anh

Chỉ trách mình sao không đủ dũng khí

Tim em đau đến nỗi không thở được

Tìm không thấy vết tích anh để lại

Mắt chăm chăm nhìn về anh

Nhưng không thể làm được gì

Mặc anh biến mất khỏi thế gian này

Tìm không ra lý do để kiên cường

Sẽ chẳng còn cảm nhận được hơi ấm của anh

Hãy nói với em bầu trời đầy sao đ