Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326541

Bình chọn: 9.00/10/654 lượt.

c cậu, tại sao tớ lại phải làm kẻ thứ 3? Tại sao tớ cứ phải chịu đựng tình cảm hạnh phúc của các cậu
chứ?” “Là tớ… đáng chết… Tớ không nên tỉnh lại…”- Tâm Lan yếu ớt, nói
như không nói, giọng nhẹ bẫng, nhẹ như hòa lẫn vào không khí. Cô khó
nhọc đưa bàn tay của Thanh Thảo chạm vào ống thở. Rốt cuộc, lí trí vẫn
không thể thắng nổi sự thù hận. Cô rút mạnh ống thở, miệng nói lớn:” Cậu chết đi!” Đúng lúc, Thanh Thanh vừa đi vào, chứng kiến cảnh tượng rùng
rợn này, không ngờ, chị cô lại độc ác đến vậy. Tâm Lan thở gấp vài hơi:” Tớ… hiểu… rồi… Tạm…biệt…Quang…Huy… giúp…tớ!” Hơi thở cô đều đều, nhẹ
nhàng, càng lúc càng nhẹ, giọt nước mắt cuối cùng đọng lại trong mi mắt
rơi xuống lạnh ngắt, cô ngừng thở, bỏ mặc tuổi xuân xanh vẫn đang tiếp
diễn bên ngoài. Cô rời bỏ trần thế, rời bỏ người mình yêu, chỉ có cách
này cô mới thấy thanh thản. Thanh Thảo lúc này mới lấy lại được lí trí,
cô ngã quỵ xuống đất khóc nức nở, cô đã làm gì vậy? Cô đã giết người, là người bạn thân nhất của cô… không phải, là cô ấy yêu cầu. Là cô ấy yêu
cầu cô kia mà!!!

Thanh Thanh chạy đến bên cạnh cô:

- Chị Lan… Chị Lan…

- Không phải…- Thanh Thảo hoảng loạn ngẩng đầu lên, Thanh Thanh đưa mắt
nhìn những nhịp tim thẳng băng chạy qua vô tình, sẽ chẳng còn kì tích
nào xuất hiện nữa vì kì tích vừa xuất hiện 2 ngày trước trong ca phẫu
thuật. Thanh Thanh cầm ống thở đặt lại vào mặt Tâm Lan, cô chạy ra ngoài gọi bác sĩ đến. Tất nhiên, cô không tiết lộ chuyện này cho ai biết. Do
kẻ xấu làm chuyện ác luôn luôn lo sợ 1 ngày sẽ bị bại lộ, Thanh Thanh
đến chết cũng không ngờ chị mình lại đề nghị nhốt cô ở Mĩ. Đến khi mọi
chuyện dần chìm vào quên lãng thì lại tìm đến cô nhờ sự giúp đỡ. Thanh
Thanh này không phải hạng người ngây thơ, chị em thì chị em, chị em có
thể không cần có.

- Tại cô ấy đáng chết!- Thanh Thảo nhếch mép, tay cầm con dao ghim
trên quả táo lên. Thanh Thanh không hề hoảng sợ, cô ấn nút phát ghi âm,
toàn bộ cuộc nói chuyện đã được cô ghi lại. Thanh Thảo trợn mắt:

- Đưa cho tao!

- Chị có miệng là để nói những chuyện vô ích sao? Vào được rồi đó!

Minh Minh đẩy cửa vào, hình như mọi người có mặt rất đông đủ. Lúc
nãy, Thanh Thanh có nói chuyện với Hải Yến, cô đem toàn bộ chuyện cô
biết được kể cho Hải Yến nghe. Hải Yến còn rất bất ngờ không thể tin vào lời Thanh Thanh nói, vì thế cho nên… cô mới phải tự tay vạch trần chị
mình trước bàn dân thiên hạ. Quang Huy đưa ánh mắt thất vọng xem lẫn
chán nản nhìn Thanh Thảo:” Tớ chẳng hiểu tại sao cậu lại yêu tớ như vậy, nhưng xin lỗi, mình không thể nhận tình cảm đó được rồi!”

Thanh Thảo lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo như kẻ điên:

- Cậu nghe tớ giải thích mọi chuyện không phải như vậy!

Rồi cô nhìn sang Minh Minh. Cha sanh mẹ đẻ đến giờ, Minh Minh mới gặp
được kẻ phản diện ngoài đời như thế này nhưng mà… cô không có ý lên
tiếng hay phê phán gì ai hết, sao chị Thảo lại nhìn cô thế này? Dao kiếm không có mắt, dao gọt trái cây thì cũng là vũ khí mà.

- Là tại mày, đúng không?

- Trời đất ơi!- Minh Minh hoảng hốt nấp sau lưng anh Huy. Hải Yến vừa
nghiêm túc vừa buồn cười, Minh Minh thật sự là có những… biểu cảm khác
người.

- Đủ rồi!- Quang Huy đi đến giành lấy con dao trên tay Thanh Thảo quăng
ra xa. Cùng lúc, cảnh sát đi đến, anh giao mọi chuyện lại cho họ xem
xét, anh cũng không nói gì thêm, mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá bất
ngờ. Thanh Thảo không ngừng la hét giãy giụa như vô ích. Minh Minh vuốt
vuốt ngực vài cái, cô mà xui xẻo xíu nữa là quy tiên rồi… Thiện Nhân nãy giờ lấp ló, mặt nhăn nhó như gà mắc thun thì hỏi Minh Minh:

- Thanh Thanh đã xin lỗi chị rồi sao?

- Ồ, có gì sao?

- Thì em đã hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc nói ra sự thật!- Thiện Nhân rất cắn rức, dù biết cô gái này không được trong sáng hay hồn nhiên như
những người khác nhưng mà, cô ấy không đến nỗi xấu. Tiếp xúc lâu ngày
cũng mến tay mến chân, giờ mà nói ra những lời từ biệt vô tình cũng rất
khó.

Thanh Thanh cúi đầu:

- Mình biết rồi! Mình biết từ lâu… Chỉ là mình quá thích cậu nên mới
chấp nhận tự lừa gạt bản thân, nhưng mà… cậu không có chút cảm tình nào
với mình sao? Mình cứ nghĩ, nước chảy đá mòn chứ! Thôi vậy, cậu đi đi.
Chúng ta vẫn là bạn, mình cần yên tĩnh!

- Mình…- Thiện Nhân đứng hình, chân tê ngắt, cậu phải làm sao bây giờ?
Nghe những lời nói này của Thanh Thanh, cậu thấy mình giống 1 tên tội
đồ, tội lỗi ghê gớm. Minh Minh rơm rớm nước mắt, lần đầu tiên cô thấy
liên tiếp 2 câu chuyện y như trong ngôn tình như thế. Quả thực rất cảm
động! Qua cái xước che khuất trán, cô có thể biết là Thanh Thanh đang
khóc. Minh Minh vỗ vai Thiện Nhân:” Nếu thích người ta thì nói ra luôn
đi, về sau hối hận thì khổ!”

Rốt cuộc, Thiện Nhân vẫn cứ nghĩ mình không có ý gì với Thanh Thanh nên ra về cùng Minh Minh.

Vài ngày sau, Thiện Nhân dần chán nản bởi thời gian rãnh quá nhiều.
Lúc trước thì đi chơi với Thanh Thanh cho nên cũng đỡ thấy tẻ nhạt.
Thanh Thanh


XtGem Forum catalog