
ua rồi, ít ra tớ cũng biết ai đã làm những chuyện như vậy với mình. Nghe tiếng xin lỗi của cậu, tớ vui lắm!
- Cậu không trách tớ hay sao?- Thanh Thanh ngẩng đầu ngạc nhiên.
- Tớ chưa chết, còn cậu suýt chết, ai nặng hơn?- Minh Minh nở nụ cười.
Cô không phải là thánh nữ, tất nhiên là rất để bụng rồi. Nhưng mà… nhân
vật chính của truyện phải có lương tâm 1 chút, không thì đọc giả ném
đá…. (^.^)
Thanh Thảo đẩy cửa vào, khuôn mặt không trang điểm nhợt nhạt, có vẻ
như rất lo lắng, rất sốt ruột. Minh Minh gật đầu chào rồi để lại không
gian riêng cho 2 chị em. Thanh Thanh khoanh tay trước ngực dửng dưng:
- Là chị làm đúng không?
- Chứ còn ai nữa?- Thanh Thảo nhếch mép, tay di nhẹ trên tấm ga giường
màu trắng. Thanh Thanh liếc xéo người chị đáng quý của mình 1 cái. Chị
ta quả thật rất tốt nha! Lúc đầu, chị ấy nhờ cô chơi Minh Minh thêm 1 vố nữa, chẳng cần biết dị tật, khù khờ hay sống nửa cái mạng, miễn sao
hành hạ cho chị ấy vui là được rồi. Không ngờ, cô không nhận lời thì cô
lại là nạn nhân.
- Thật ra là tiết thực hành đó không có trong giáo án, vất vả lắm mới đề nghị được bà cô ngu ngốc đó chấp nhận. Nếu mày không chạy lên đỡ thì
mặt mày và mặt con nhỏ đó cũng như cái lưng mày bây giờ. Mày ngồi bàn
đầu mà đúng không? Thứ chị em như mày, tao không cần!
- Kệ chị chứ! Tưởng tôi sợ chị sao? Chỉ cần tôi đem tin tức từ trước đến nay tôi biết được nói cho anh Huy, à không, mọi người nghe, chẳng biết
họ sẽ nghĩ như thế nào về chị?- Thanh Thanh nở nụ cười khinh bỉ. Lúc nãy cô chỉ đơn giản nhận suông về mình, còn chuyện vui dài dài ở phía sau
mà.
- Mày…- Thanh Thảo đứng lên định vung tay tát vào mặt Thanh Thanh nhưng đã bị Thanh Thanh cầm chặt không nhúc nhích được.
- Từ trước đến nay, chị là 1 người con gái yếu đuối, phải nói là yếu
đuối bên ngoài nhưng bên trong chắc không “đuối” đâu nhỉ? Từng chuyện,
từng chuyện chị suy nghĩ, hành hạ người này, đánh đâp người kia đều là
do tôi làm thay. Tôi đương nhiên là không thua kém chị rồi! Có điều tôi
thất vọng nhất là khuôn mặt mình giống hệt chị dù không phải là sinh
đôi. Chị nói không muốn có đứa em gái như tôi, được thôi, tôi không gánh mọi tội lỗi thay chị nữa!
Thanh Thanh hất văng tay Thanh Thảo ra, cô chới với suýt ngã. Thanh Thảo cười lớn:
- Tao chỉ sợ mày không còn cái mạng rời khỏi đây!
- Chị điên à? Chị có cần tôi gọi ba gởi chị sang Mỹ rồi nhốt trong phòng giống như chị đã làm với tôi không?- Thanh Thanh cười nhạt, khốn thật
chứ 3 năm trước, cô bị chị mình nói với ba là thần trí không bình thường nên đem sang Mỹ chữa trị. Chỉ là… cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện
của chị mình và Tâm Lan- người yêu cũ của Quang Huy trước khi… chị cô
rút ống thở của chị ấy. Thanh Thanh hếch đuôi mắt nhìn ra cửa bệnh viện, thôi thì nợ cũ chồng nợ mới, trả 1 lần.
- Mày làm được sao?
- À, cái lỗi là tôi biết quá nhiều đúng không? Tôi đã lỡ tai nghe
được,chị là người đẩy chị Lan ra đường để chị ấy bị xe tông, sau khi
phẫu thuật qua cơn nguy hiểm, chị ấy vừa tỉnh lại, chị lại tước đi mạng
sống của chị ấy. Chị quá độc ác rồi, giết 1 người rồi giết 2 người, cũng bình thường nhỉ?
- Tao không có! Là cô ấy tự lao ra ngoài. . .- Thanh Thảo mất kiểm
soát, quên mất nơi đây là bệnh viện mà hét lớn lên. Đó là 1 kí ức kinh
hoàng. Tâm Lan- người bạn thân nhất của cả cô và anh, đau lòng thay, 2
người bạn thân lại yêu chung 1 người. Là đàn bà con gái, ai chẳng hy
vọng người mình yêu sẽ yêu lại mình, ngoài miệng ai chẳng cao thượng
nhưng thật tâm, họ chỉ muốn những vật cản biến mất mãi mãi, không còn
khoảng cách họ sẽ có thể đến với nhau. Thanh Thảo không ngoại lệ, nhưng
cô không độc ác đến mức tự ra tay giết chết Tâm Lan. Chính Tâm Lan đã
cứu Thanh Thảo, nếu không, người nằm trên giường năm đó là Thanh Thảo.
Chỉ vì 1 câu hỏi vô ý lúc riêng tư của Tâm Lan để Thanh Thảo nghe được:” Nếu 1 ngày chúng ta chia tay, anh có nghĩ đến việc sẽ yêu Thanh Thảo
không?” Câu hỏi đó không gây khó chịu cho Thanh Thảo bởi cô cũng muốn
biết, không đến trước thì đến sau, không yêu trước nhưng bù lại có thể
nắm tay nhau đi hết đoạn đường còn lại. Chỉ là… câu trả lời của Quang
Huy cũng phũ phàng như lúc này:” Anh với Thảo chỉ là bạn, không hơn
không kém!”
Chiều đó, cả 2 đã cải vả, Thanh Thảo trong lúc bực tức đã lao ra
đường, Tâm Lan đã cản lại và cô chính là nạn nhân. Sau 2 tiếng phẫu
thuật, cô ngủ sâu 2 ngày liền. Thanh Thảo lúc nào cũng kề cận bên Tâm
Lan như muốn chuộc lại mọi lỗi lầm, cô không đủ dũng cảm để nói mọi
chuyện là do cô, vì Tâm Lan đã cứu cô. Cuối cùng, Tâm Lan cũng tỉnh dậy, cô yếu ớt nở nụ cười, giơ cánh tay ra muốn nắm lấy tay của Thanh Thảo.
Giọt nước mắt rớt khẽ trên gò má xanh xao, cô thều thào rất nhỏ trong cổ họng:” Xin lỗi… Xin lỗi cậu rất nhiều!” Thanh Thảo không nói gì, chỉ
đưa tay ra để Tâm Lan nắm lấy. “Nếu cậu… hận tớ như vậy thì… rút ống thở đi, nếu…” Thanh Thảo cắt ngang lời nói, cô rưng rức khóc:” Là tớ đến
trước cậu, là tớ quen biết Thanh Tuấn trướ