
2 người lại phải chia tay? Đối với câu hỏi đó, hắn chỉ cười buồn 1 tiếng
rồi kéo va li lên taxi. Tuy nhiên, lâu ngày tiếp xúc với Thanh Thanh, cô không tệ lắm, không kiêu kì cũng không hung hăng như hắn đã nhắc nhở
trước. Hắn quả là có tài dự đoán như thần, kiếp trước hắn có phải là Lưu Bá Ôn không nhỉ? Trống đánh, mọi người kéo vào lớp. Hải Yến lên đến lớp rồi thì lại muốn đi vệ sinh, cô lại phải vòng xuống.
- Sao? Ngay cả em mà chị cũng muốn cảnh cáo? Chị có còn là con người
không vậy?- Thanh Thanh cắn môi, lưng tựa vào tường nhà vệ sinh. Cô
không hề hay biết Hải Yến cũng đang ở đó. Hải Yến nhận ra giọng của
Thanh Thanh, cô ấy hoảng hốt, người chị mà cô nhắn đến có phải là Thanh
Thảo không nhỉ? Dạo này cô rất có… mệnh của kẻ nghe lén, thôi kệ, cứ xem như là tình cờ vậy. . .
- Em xin lỗi, nhưng chẳng lẽ em không có quyền quyết định hạnh phúc của
mình? Em đã giúp chị bao nhiêu lần rồi, không ngờ chị lại lấy oán báo ân với em! Em không giúp chị bất cứ việc gì nữa, em không còn là con ngốc
nghe theo lời sai bảo của chị. Chị tỉnh lại đi chị Thảo à, nếu chị không cần nhỏ em này cũng không sao, tất cả là ở quyền quyết định của chị.
Chị đúng là ngu ngốc khi theo đuổi cái mình không có được, lại còn rắp
tâm hãm hại hạnh phúc của người khác nữa!
“Cốp” Hải Yến lỡ tay đánh rơi chiếc điện thoại. Aizzz, sao lại xui
xẻo thế này! Thanh Thanh nghe tiếng động nói nhỏ:” Có người, dừng lại
tại đây!” Hải Yến lắng nghe tiếng bước chân đi xa rồi mới rời khỏi đó.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra? Họ đang đề cập đến chuyện tình
cảm, rõ ràng Hải Yến nghe Thanh Thanh nhắc đến chị Thảo- người nói
chuyện điện tọoại vừa rồi. . .
- Hôm nay chúng ta sẽ thực hành cách pha loãng axit sunfuric. Các em
phải cẩn thận, cô đã dán nhãn vào 2 lọ axit đặc và nước. Khi thực hành,
cần đổ axit từ từ vào nước, không được làm điều ngược lại, sẽ rất nguy
hiểm. Cô ưu tiên cho những bạn bị điểm thấp vừa rồi!
Minh Minh giơ tay quyết liệt, chỉ vì làm sai câu a bài toán, dẫn đến
cả bài toán đi tong, cô chỉ được có 6 điểm. Cả lớp, chẳng ai xung phong, ai cũng chán nản về Hóa học. Chỉ có Minh Minh giữ thể diện cho mình,
chẳng lẽ mình không giữ thể diện cho cô học trò nhỏ? Thế là Minh Minh
được gọi lên để tiến hành. Đối với những hóa chất, Minh Minh hoàn toàn
mù tịt, chẳng biết gì hết, nhưng có nhãn dán cả rồi, cô còn không làm
được thì quả là ngu ngốc!
- Em pha chế nhiều 1 chút, chúng ta sẽ dùng để thực hành cho những tiết kế tiếp!
- Dạ!- Minh Minh vui vẻ cầm lọ axit lên. Thanh Thanh nhíu mày, axit sao
lại trong suốt và lỏng lẻo như thế? Đây chính là điều cô lo lắng từ nãy
tới giờ!
-MINH MINH!
“Xèo… xèo…” dòng nước đổ vào lọ sôi ùng ục như chảo dầu. Có người đã
cố tính pha hơi loãng axit sunfuric đặc và tráo đổi nhãn dán. Minh Minh
hoảng hốt ôm Thanh Thanh vào người. Thanh Thanh đã chạy lên ngăn cản
dòng “dầu nóng” bắn vào mặt Minh Minh bằng tấm lưng của mình. Thiện Nhân đứng phắt dậy chạy đến đỡ Thanh Thanh. Cô đang nhăn nhó đau đớn, khóc
không thành tiếng. Cô giáo cũng hoảng hốt không kém, rất có thể cô sẽ bị đuổi việc vì sai lầm này!
- Lấy nước!- 1 tên trong lớp dùng nước tạt vào người Thanh Thanh, có
phải tên này bị ngu về môn Hóa hay không? Axit rất háo nước, cung cấp
nước vào chỉ có thể làm vết thương nặng thêm chứ không hề có dấu hiệu
giảm. Thanh Thanh vì đau quá mà ngất xỉu. Nhanh chóng, cô được đưa đến
bệnh viện. Minh Minh cắn chặt môi, chuyện gì vừa xảy ra và… cô đã làm gì thế này? Vết thương của Thanh Thanh thật sự không nhẹ chút nào! Hải Yến lớ ngớ hiểu ra câu chuyện, mọi thứ thật sự không đơn giản. . .
Tấm lưng của Thanh Thanh bị axit ăn đến lở loét, nhìn mà thương tâm.
Vừa tỉnh lại, Thanh Thanh đã nói chuyện bình thường nhưng ai cũng biết,
với tấm lưng bị phỏng đến 30% thì có ai vui được đâu. Minh Minh khóc
không thôi, cô luôn rối rít cảm ơn cũng như xin lỗi Thanh Thanh. Thanh
Thanh bảo mọi người ra ngoài, chỉ Minh Minh ở lại cạnh cô. Cô nhăn mặt:
- Lưng tớ ghê lắm sao?
-…- Minh Minh không biết trả lời ra sao nữa, có suýt bật khóc bởi câu
hỏi đó. Nếu Thanh Thanh không nhanh chân thì có thể người nằm trên
giường bệnh là cô chứ không phải Thanh Thanh. Tại cớ gì mà Thanh Thanh
lại xông vào cứu cô? Minh Minh rất muốn hỏi nhưng câu hỏi đó quá vô
duyên.
- Chắc là do quả báo. Tớ xin lỗi, lúc cậu bị bắt ở ngoại ô là mình làm,
lúc cậu bị nạn ở Đà Lạt cũng do tớ làm. Tớ đã xem dự báo thời tiết, bàn
bạc mọi người lên khu rừng đó rồi cho người đào sẵn hố. Là tớ làm tất
cả, rất xin lỗi cậu!
Minh Minh nghe như sét đánh ngang tai, cô đã làm gì đắt tội với cô
bạn này? Cô nhớ lại chuyện cô bị bắt cóc ở ngoại ô, chẳng lẽ Thanh Thanh có tình ý với anh Huy? Nhưng sao bây giờ cô ấy lại yêu Thiện Nhân? Hơn
nữa, cô ấy có thể giữ kín tất cả mọi chuyện, thần không biết, quỷ không
hay, sao Thanh Thanh lại nói ra?. Minh Minh không biết nói gì hơn, Thanh Thanh đã trả giá bằng cách đánh cược tính mạng của cô ấy…
- Mọi chuyện đã q