Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326945

Bình chọn: 8.5.00/10/694 lượt.

c của mình qua lời nói nhưng hắn luôn thể hiện qua hành động, Minh Minh thấy hốc mắt cay cay dù đã bị bịt kín lại. Nếu là cô lúc nhỏ, cô sẽ khóc thét lên vì không thấy được ánh sáng nhưng
bây giờ là buổi tối, cô có thể ngủ yên. Minh Minh khép mắt lại chìm vào
giấc ngủ, chuyện của ngày mai thì để ngày mai tính, cô không có khái
niệm tính chuyện trước. . .

- Các anh có thể đánh đấm tùy ý nhưng ai làm Thanh Tuấn hoặc Minh
Minh chết thì tự nhận hậu quả. Tôi đã cho các anh cơ hội hả giận mà còn
được nhận thêm tiền, nên biết lẽ phải!

- Tất nhiên thưa người đẹp!- Tên Thành nhận sấp tiền trên bàn nở nụ cười nham nhở.

- Em nghĩ… liệu nó có thành công không?- Người con gái ngồi bên cạnh tỏ vẻ e sợ. Cô gái kia chỉ khẽ nhếch mép:

- Chị còn sợ sao? Đâu phải do chị làm?

****

- Là 1 con mèo đen! Hình như anh nhìn thấy ở đâu rồi!- Quang Huy nhíu
mày nhìn tấm ảnh con mèo đen được phóng to. Thanh Tuấn hừ lạnh:

- Anh có nghĩ là chị Thảo không?

- Hả?- Anh nhìn hắn ngạc nhiên.

- Chị ấy tinh thông công nghệ thông tin, hơn nữa, biển số xe là biển số
nhà của chúng ta, có lẽ là anh đã từng đăng kí giúp?- Hắn nhếch mép tỏ
vẻ quyết đoán.

- Hừm… Cái đó chưa nói lên được gì cả! Rất có thể không phải. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi thời gian trôi. . .

Hải Yến đan bàn tay vào nhau lạnh ngắt ngồi trên ghế sô pha lo lắng
cho sự an nguy của Minh Minh. Con nhỏ mà có chuyện gì chắc cô không sống nổi mất. Cô cầm chiếc điện thoại lên xem là ai gọi đến, là ba mẹ Minh
Minh. Cô cắn môi bấm nút trả lời:

- Dạ thưa 2 bác?

- Minh Minh sang nhà cháu ngủ à? Dì gọi vào máy bàn và cả di động của nó đều không được.

- À vâng. Nó ngủ trước rồi ạ!- Cô thở hắt ra, còn cô thì nói với ba mẹ mình sang nhà Minh Minh ngủ.

- Con gái gì mà xấu nết quá. Có thể vài ngày sau 2 bác mới về được,
chẳng biết ba nó bị bệnh gì mà chưa có kết quả xét nghiệm nữa… Cứ để nó ở nhà cháu đi, chứ nó sợ bóng tối, thắp đèn cả căn nhà thì hao tiền điện
oan uổng của bác!- Giọng bà nói vui vẻ.

- Bác cứ yên tâm, cháu sẽ nói lại sau.- Cô cố tỏ ra vui vẻ nhưng thực
chất còn lo hơn ban nãy. Còn ba mẹ Minh Minh, phải giải quyết ra sao?

Tiếng đồng hồ lẳng lặng trôi qua trong căn phòng khác đầy căng thẳng. . .

5 giờ sáng. . .

- Anh không đi sao?- Hắn khoác chiếc áo khoác da màu đen trông rất lịch lãm vào. Anh lắc đầu:

- Anh không nên đi! Lo cho an nguy của Minh Minh trước đã. . .

Hắn im lặng 1 chút rồi ngẩng đầu nhìn anh:

- Cái đáng sợ không phải là rủi ro, mà đáng sợ nhất là mình còn chưa dám làm. . .

Anh nhếch mép cười buồn, đúng, anh không có bản lĩnh đến đó. Theo lời đêm qua, nếu anh đến, rất có thể Minh Minh xảy ra chuyện đáng lo ngại
hơn. Hải Yến cũng thấy anh làm việc này là đúng, không phải anh chết
nhát mà là không đủ can đảm để đánh cược tính mạng của Minh Minh.

Hắn rồ ga, chiếc mô tô màu đen phóng trên đường cao tốc như cơn gió.
60km/h, 80km/h, 120km/h… Do là buổi sáng nên rất ít xe, chỉ có bóng ma
màu đen thống lĩnh cả con đường.

****

Minh Minh lờ mờ mở mắt, đầu cô vẫn còn đau nhức inh ỏi. 2 tay cô bị trói chặt ra ghế sau, chiếc khăn bịt mắt đã được tháo ra. Minh Minh cố cử
động tay nhưng không thể. Nghe tiếng động, 1 tên đứng gần đó hỏi:

- Tỉnh rồi à?

Minh Minh chữi thầm trong bụng :” Không thấy sao còn hỏi là thằng
thiểu năng?” Bụng nghĩ thế nhưng cô vẫn nở nụ cười gật đầu với hắn. Hắn
chỉ hừ lạnh 1 tiếng. Minh Minh cắn môi nhìn xung quanh xem có vật gì có
thể cắt dây hay không, điều này cô vẫn thường thấy trên phim. Người
không vì mình trời tru đất diệt, trông đợi vào người khác còn đê tiện
hơn…

- Ăn sáng đi!- 1 tên đi vào ra hiệu tay với tên đứng cạnh Minh Minh.
Thời cơ đến rồi! Minh Minh nhìn bóng dáng hắn đi ra rồi tìm thắt nút của dây. Nó chỉ gần cánh tay cô và được buộc 1 cách sơ sài. Minh Minh mỉm
cười, rất chi là dễ rồi, cô vặn vặn cái tay để tháo sợi dây ra. . .

5 phút sau. . .

Sợi dây vẫn chưa có tiến triển gì mấy mà tháo được 3 thắt gút, nếu không nhanh nữa thì tên kia sẽ đi vào là toi đời. Trong lúc rối rắm, sợi dây
đột nhiên được nới lỏng ra, Minh Minh vui mừng cử động tay nhanh hơn
nữa. Sợi dây rớt ra. Cô nở nụ cười tươi rói. Nghe tiếng bước chân của
tên kia đi vào, Minh Minh cầm chiếc ghế nép vào cửa. Hắn vừa ló mặt vào
đã bị Minh Minh đánh mạnh chiếc ghế vào đầu ngất xỉu. Minh Minh cắn môi, không biết tên này có chết luôn không nhỉ? Phật ơi, cho Minh Minh nghỉ
tu phút này nhé! Cô ra cửa sổ, trời đất, là tầng 2. Minh Minh cảm thán
trong bụng, cái này hơi khó leo xuống, khó chứ không phải không! Minh
Minh có lần leo từ cửa sổ phòng mình sang sân thượng nhà hàng xóm trốn
mẹ cô lúc làm hỏng chiếc váy ba vừa mua tặng mẹ. Đúng lúc, chiếc mô tô
quen thuộc của hắn vừa đến. Minh Minh ló nửa người ra vẫy tay với hắn.
Tham chiến giang hồ đã lâu, điều đầu tiên hắn làm là quan sát xung
quanh. Đập vào mắt hắn


Old school Easter eggs.