
lên lớp. Kể cả bạn trong lớp hôm nay cũng có ánh nhìn và thái độ kì lạ. Minh Minh chắc chắn là có chuyện mờ ám. Cô đứng phắt dậy khi thấy mặt Hải Yến vui vẻ trò chuyện với mọi
người. Vừa thấy Minh Minh đi ra, mọi người tản đi đâu mất hết. Cô liếc
Hải Yến:
- Hôm nay có chuyện gì vậy?
- 1 tuần nữa đến lễ hội của trường đó! Không nhớ luôn à?
Minh Minh bặm môi suy nghĩ, đúng rồi, là lễ hội King & Queen. Hải Yến cười hì hì:
- Yên tâm đi! Tao sẽ biến mày thành 1 Queen đẹp nhất từ trước đến giờ!
- Chắc chắn tao đoạt giải không mà hứa sớm?- Minh Minh hất hàm.
- Chắc chắn!- Hải Yến gật đầu chắc nịch.
20 phút trước. . .
“Mọi người trong lớp học/căng tin/thư viện chú ý. Còn 1 tuần nữa sẽ
đến lễ hội của trường. Phiếu bầu chọn King sẽ là đại ca Nguyễn Thanh
Tuấn, phiếu bầu chọn Queen sẽ là Minh Minh. Chúng tôi yêu cầu số phiếu
phải 100%, chúng tôi mà biết ai bình chọn khác thì… như luật cũ!”
Mấy tên Chihuahua cỏn con đi loan tin khắp các ngóc ngách của trường, giọng nói nồng nặc mùi thuốc súng. Những cô gái thấy bình chọn cho
Thanh Tuấn là đương nhiên nhưng Minh Minh không có gì nổi bật cả, họ còn muốn tự bình chọn cho mình nữa kia mà! Tuy nhiên, chẳng ai dám chống
đối. Ra được lệnh như thế chắc chỉ có Thanh Tuấn mà thôi, trong trường
này ai chẳng nghe uy danh của hắn, không sợ là không thể. Họ chỉ có thể
ấm ức oán trách Minh Minh đứng sau hắn hô mưa gọi gió!
“Nếu ai dám thông báo cho Minh Minh biết thì… như luật cũ!” Mấy tên
đó không quên kèm theo lời đe dọa cuối cùng. Thế là, Minh Minh trở thành người con gái đáng ghét nhất trường!
Nghe tiếng hét của Minh Minh, Hải Yến vừa rời đi không xa đột ngột
quay đầu chạy lại. Người Minh Minh xụi lơ bị người ta lôi vào chiếc xe
màu đen, cô nín bật, cố cắn chặt môi để không hét lên.
……………………………………………………………………………………………..
Minh Minh im lặng suy nghĩ, chuyện lễ hội thì liên quan gì tới cô? Đám
người này không giở trò mới là lạ đó! Minh Minh trừng mắt cảnh cáo Hải
Yến rồi đi vào lớp. . .
***
Tôi đi về nhà, ba mẹ tôi hôm nay đi vắng cả rồi, chắc tôi phải ăn mì gói thôi. Chậc, ăn uống thiếu dinh dưỡng sao phát triển đứa trẻ chưa toàn
diện như tôi đây? Có 1 hộp quà đặt trước cửa nhà, của ai thế nhỉ? Tôi
loáng thoáng nghĩ đến hoàng tử, anh không phải là người thích tặng quà
gián tiếp. Là hắn??? Tôi cầm chiếc hộp đi vào nhà, yên vị trên ghế sô
pha. Tôi mở ra. Nhanh chóng, tôi biết chẳng ai trong 2 người tặng hộp
quà này. Tôi quẳng hộp quà ra xa theo phản xạ. Tôi sợ hãi nhìn con búp
bê đáng yêu đang tươi cười trong hộp, chiếc váy nó mặc bị người ta dùng
dao cắt rách rưới, tưới tương ớt lên khắp người. Tôi run run cầm điện
thoại gọi cho con Yến:
- Mày đang ở đâu vậy? Đến nhà tao ngay đi!- Tôi nói bằng giọng gấp gáp trong kinh hoàng.
- Có chuyện gì vậy?
Tôi lắng nghe được tiếng rè rè phát ra từ con búp bê. Từ trước đến
nay, tôi hay sợ sệt mọi thứ nhưng không bao giờ tin trên đời này có
“ma”. Tôi tiến đến cầm con búp bê lên. Nó vẫn phát ra âm thanh rè rè như bị nhiễu sóng. ” Chết đi!”
- Á!
Tôi bị tiếng nói phát ra từ con búp bê làm hoảng hồn mà hét lên. Tôi
quăng điện thoại và nó xuống sàn nhà, sợ hãi co người trên ghế.
- Minh Minh!- Con bạn tôi không biết từ đâu chạy nhanh đến hớt hải đập
hàng rào. Tôi chạy ra, mặt vẫn hoảng sợ. Tôi đưa ánh mắt nhìn người con
trai đi cùng nó, là hắn. Có lẽ vẻ mặt tôi vẫn còn tái nên nó nhanh chóng nhận ra. Nó thở phào, giọng nói có phần chậm lại:
- Tao còn tưởng mày có chuyện gì!
- Vào đi sẽ rõ!
Tôi mở cửa cho 2 người vào. Hắn lạnh lùng sải bước, khuôn mặt vẫn
lạnh như tờ không biểu hiện thái độ. Hắn khẽ liếc vào con búp bê trên
sàn, nó vẫn không ngừng phát ra tiếng nói vừa rồi, đó là sự chết chóc.
Con Yến cũng hoảng hốt không kém tôi. Hắn cầm con búp bê lên quan sát.
Hắn nhíu mày lấy từ trong chiếc váy con búp bê ra 1 tờ giấy. Nó không
được viết bằng tay mà được gõ bằng máy. Tính ra người hăm dọa tôi quả là cao thâm. Hắn liếc nhanh dòng chữ trên tờ giấy rồi xé bỏ. Tôi vừa định
ngăn cản thì tờ giấy đã bị xé rụng rời. Tôi nhăn mặt:
- Tờ giấy viết gì thế?
- “Đừng đeo bám như 1 con dở hơi rồi dựa vào người khác. Mày sẽ chết!”-
Hắn lạnh lùng lặp lại. Tôi như đứng không vững mà tựa vào con Yến để
tiếp thêm chút sức lực. Nó vuốt vuốt lưng tôi:
- Đừng lo!
- Rốt cuộc lời hăm dọa có mục đích là tôi dựa hơi anh đúng không???- Tôi tức nghẹn, nghe từ “dựa hơi” tôi nghĩ ngay đến hắn. Hắn nhún vai:
- Không biết. 50/50.
- Không phải anh thì còn ai nữa chứ? Sao anh cứ làm cuộc sống tôi đảo
lộn thế? Tôi đã làm gì có lỗi với anh ?- Tôi nói như sắp khóc, quả thật, lần này thực quá sức chịu đựng của tôi rồi.
- Tôi đã nói 50/50. Vẫn có khả năng không nhắm vào tôi!
” Reng…reng…reng…”
Tiếng chuông điện thoại của Hải Yến vang lên. Nó ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nhăn mặt:
- L