
nếu mà “hắn đừng quan tâm bế
bồng” khiến tôi giãy giụa thì nó khỏi sớm hơn rồi. Nhắc đến hắn là tức
muốn tăng xông, ngăn ngực. Sao ông trời lại cho tôi và hắn biết nhau để
rồi ghét nhau vậy? Tôi cầm điện thoại lên, có tin nhắn.
” Chúng ta cần nói chuyện!” Là tin nhắn của hoàng tử. Cũng đã 3 ngày
không gặp mặt anh, tôi nhắn trả lại, gặp thì gặp. Nếu không gặp thì tôi
nhớ anh phát điên mất. Tính ra chuyện trong rừng đâu phải là anh không
đi tìm, chỉ là đêm khuya nên không thể tiếp tục thôi!
Anh đến đón tôi, tôi cười nhẹ rồi lên xe. Anh đạp ga, giọng nói khó khăn:
- Anh xin lỗi chuyện hôm bữa!
- Không sao! Em không để bụng đâu, anh đâu có cố ý!- Tôi cười, anh nên
thả lỏng để có thể tự nhiên hơn. Tuy nhiên, lòng tôi vẫn đang run lên
bần bật. Anh nở nụ cười nhàn nhạt:
- Cảm ơn em, chúng ta đi công viên trò chơi nhé!
- Vâng ạ!- Tôi gật đầu nhanh chóng, dù sao cái chân cũng không đau lắm, chắc là có thể tung tăng rồi.
Tôi như con chim chích chạy nhảy trong công viên, ở đây nhiều trò hơn tôi nghĩ. Lúc trước,tôi có đến rồi nhưng hình như là 10 năm trước! Tính ra tôi còn nhớ cũng tài, do chỗ này khá xa nhà nên tôi không được đến
thường xuyên. Anh tiến lên xoa đầu tôi:
- Minh Minh muốn chơi trò gì trước?
- Này ạ!- Tôi chỉ tay vào lâu đài phù thủy trước mặt, anh gật đầu. “Đâu
rồi? Á, kia kìa!”- Từ xa, tôi đã nghe tiếng con Yến, trùng hợp vậy sao?
Nó và cái tên Thân Thú đang đi đến, hắn nở nụ cười nhìn anh:
- Trùng hợp thật!
- Thủ đoạn gì cũng không từ!- Anh nhếch mép đáp lại nụ cười. 2 người này thật kì lạ và khó hiểu!
Con Yến cười hì hì không nói gì mà kéo tôi vào toàn lâu đài u ám đó.
Lúc mua vé đi vào, tôi nhớ là mình đang nắm chặt tay anh nhưng sau 1 hồi chen lấn và la hét,”toàn tiếng con Yến” tôi bị tách anh ra, nhưng trong đây tối thui, không thể lần tìm được. Á, tôi vớ được cánh tay rắn chắc, chắc là của anh rồi. Tôi vui vẻ đi tiếp. “Phừng” 1 con quỷ người đầy
máu me đang ngồi trên đống lửa bừng sáng.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”- Tôi hét vang trời, lúc này có màu sắc của
ánh lửa tôi mới thấy mình đang cầm tay hắn. Tôi xô hắn ra tìm kiếm anh
nhưng không thấy đâu! Chắc là anh và con Yến bị kẹt bên dưới rồi. Sao đi tiếp được đây? Hắn đang cười gian tà nhìn tôi. Tôi giận điếng người
nhưng không nói, cứ để trong bụng, mai mốt nó sình lên thì má mày cũng
chết dưới tay bà!
1 lát sau, anh đi lên vẻ mệt nhọc. Con Yến vẫn tươi tỉnh như thường
nhưng tôi rõ hiểu, do nó níu kéo anh dữ quá nên anh mới thở dốc như thế. Tôi cầm chặt tay anh mà đi tiếp, lửa tắt, lại bắt đầu hỗn loạn chen lấn xô đẩy, tôi tức quá,đưa chân đá lung tung, tay thì hung hăng đấm. “Ây
da!” Nghe giọng nói có vẻ quen quen, hình như là giọng của hắn, tôi
khoái chí tiếp tục đánh. À mà khoan, hắn là đại ca đâu dễ đau như thế
chứ? Tôi đi tiếp, ánh lửa bật lên. Ách, người giả ma đang dựa vào cây
đau đớn, ách, tôi đạp trúng cái *** của anh ta. Tôi hoảng hồn rối rít
xin lỗi, ai bảo giọng anh giống với hắn làm chi! Tôi đành kéo theo 3
người kia ra khỏi đó. Nếu còn không mau chạy, dám anh ta đòi tiền bồi
thường!
Con Yến đòi chơi tàu lượn trên không, tôi cũng tán thành vì đây là
trò tôi thích dù tôi ghét tốc độ và độ cao. Anh vào chỗ ngồi trước rồi
ngoắc tôi lại, tôi chưa kịp đi đến bên cái ghế thì con Yến đã tranh vào
ngồi rồi cười khoái chí:
- Mày ngồi ở trên đi!
Tôi đứng hình, sao hôm nay nó có thể ác độc như thế? Hắn đang ngồi ghế
trên nhếch mép nhìn tôi. Dằn xuống, dằn xuống đi Minh Minh, tôi là cô
gái rộng lượng vị tha. Tôi nhìn anh đang nhăn nhó không hơn tôi là bao
mà ngồi vào cạnh hắn. Chiếc tàu bắt đầu chuyển động mỗi lúc một nhanh,
tôi hồi hộp bám tay chắc vào thanh vịn. Đến dốc rồi, chiếc tàu có trục
trặc hay sao mà đứng yên… “Vù”
- Á á á á á á á á á á á á á á á!- Tiếng la của ai mà thất thanh thế? Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là hắn la. Lúc nãy vì hoảng sợ quá, tôi vơ lấy cái
tay đang băng bó của hắn cắn vào, hắn là đại ca sao mà phản ứng thái quá dữ vậy? Mọi người trong đoàn không ai la nữa vì tiếng hét của hắn át
tất cả rồi, bọn họ bắt đầu cười ngầm, nam nhi gì mà “mạnh mẽ” thế! Tôi
và hoàng tử cười ha hả, tôi cũng quên béng việc mình đang chơi tàu lượn. Con Yến sắc mặt trắng bệch kéo áo hắn, hắn nhìn tôi đầy phẫn nộ, tôi có biết cái chi đâu!
Đến khi đôi chân đã đặt hẳn trên mặt đất, tôi vội vàng nấp sau áo anh nhìn hắn đang lườm tôi xém cháy mặt. Sao trai gì mà nhỏ mọn quá thể!
Con Yến mua 4 ly kem đến, ừm, sao ở lại đi với hắn nhỉ? Tôi hí mắt nghi
ngờ:
- Sao mày lại đi cùng tên Thân Thú này?
- Hả?- Anh và nó đồng thanh hỏi, sau 3 giây ngưng động, 2 người cười như điên. Hắn càng tăng sát khí nhìn tôi, tôi tưởng chừng từ người hắn có
khoảng 6 cái xương sườn bay ra mà đâm vào mình.
- Trả lời đi!- Tôi lên tiếng bảo nó, phải dập tắt cơn cười, không thì toi mạng với hắn.
- Tình cờ thôi!- Nó cắn cây kem trả lời.
- Có phải đúng như tao nghĩ không?-