
à số ảo được gọi từ vi tính!
- Hả?- Tôi cũng gặp những trường hợp này do bị nhiễu sóng nên gọi nhầm.
Tôi cắn chặt môi, tôi có thể chắc chắn, người hăm dọa tôi đang gọi đến.
- A lô?- Hắn giật điện thoại lạnh lùng hỏi.Bên đầu dây vang lên tiếng
cười, giọng nói nam bị nhiễu giọng. Hắn nhấn nút ghi âm, không ngờ, lúc
này hắn cũng nghĩ ra cách.” Rất vui khi được trò chuyện với Thanh Tuấn!”
- Nói rõ mục đích!
- Nếu muốn biết tôi là ai, tốt nhất hãy đến ngôi nhà hoang sau cánh đồng ngoại ô, sau khi Minh Minh nằm trong tay tôi. Còn nếu không muốn biết
thì hãy cố bảo vệ cô ta đi!
- Chết tiệt.- Hắn gắt lên, bên kia chỉ còn lại tiếng rè rè đã tắt máy.
Tôi cắn chặt môi, tôi sẽ bị bắt cóc ư? Tôi có nên ra ngoài không? Người
này quả thật rất tài giỏi, có thể làm nhiễu âm thanh để không nhận ra
giọng nói, ngay sau khi điện thoại tôi bị hỏng thì gọi đến cho Hải Yến.
Khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí:
- Cô nên ở trong nhà cho đến khi tôi tìm ra hắn!
Tôi mím môi gật đầu, tôi cũng có ý định như vậy. Hắn xoa xoa đầu tôi
rồi cầm con búp bê đi về. Hắn cũng cầm luôn thẻ nhớ của Hải Yến để phân
tích giọng nói. Tôi không ngờ hắn cũng tài giỏi phết. Con Yến ở lại với
tôi. . .
……………………………………………………………………………………………….
- Chết tiệt!- Hắn vỗ cái ầm xuống bàn máy vi tính trong 1 căn phòng với
đầy đủ thiết bị tinh vi. Giọng nói đã bị chỉnh giọng khác, có thể nói,
giọng nói nam ban nãy phát ra là của 1 người con gái. Hắn chỉ có thể
tách tiếng rè rè ra khỏi mà chẳng thể nào khôi phục về giọng cũ. Từ nhỏ
đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn không thể sử dụng máy tính như ý muốn.
Hắn liếc nhìn con búp bê bên cạnh, nó đã bị hắn cắt ra lấy thiết bị phát âm trong bụng ra. Ngay cả khi hắn quét dấu vân tay, chỉ có vân tay của
hắn và Minh Minh. Không ngờ, trên đời này vẫn còn có người tài giỏi làm
hắn điên đầu. Hắn nhìn nhịp sóng âm không ngừng di chuyển trên màn hình
mà nhíu mày, để làm chuyện này không khó, nhưng để người khác không khôi phục lại được mới là chuyện đáng nói. . .
Hắn ngã lưng vào ghế, tay xoa xoa thái dương. Anh đẩy cửa phòng:
- Có lẽ em cần anh giúp!
- Có lẽ anh cũng không làm được…- Hắn nhếch mép. Anh quan sát màn hình máy tính rồi nhíu mày:
- Thoát ra nhanh, có virut!
Không cần anh nói, hắn đã ra tay trước. Hắn tức giận vò chặt nắm đấm:
- Dám xâm nhập vào hệ thống máy tính thả virut!
- Không phải ai cũng có bản lĩnh này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Minh Minh bị gửi thư hăm dọa, em tự hỏi có liên quan đến anh hay không?- Hắn xoa cằm nhíu mày.
- Không phải em hay sao?- Anh lại cười cợt đáp trả.
- Bên cạnh em chỉ có Gia Linh là nguy hiểm nhưng cô ta không có bản lĩnh, chuyện lần trước còn bị “giấu đầu lòi đuôi”!
- Còn anh thì chẳng có ai cả!
- Không thể bỏ qua bất kì ai…- Hắn tỏa sát khí lạnh đến rợn người, tay
đập lên bàn phím vi tính làm nó bẹp dí. Anh nhíu mày suy nghĩ, xem ra,
anh em nhà họ cũng chưa hẳn là chỗ dựa an toàn. . .
………………………………………………………………………………………………
Trời chưng hửng tối. . .
Hải Yến đứng dậy chuẩn bị về nhà lấy 1 ít sách vở sang nhà Minh Minh. Cô vẫn chưa hết sợ hãi nhưng vẫn phải để Hải Yến đi. Cô nhăn mặt căn dặn:
- Hôm nay ba mẹ tao không có về, mày phải nhanh thật nhanh sang đó!
- Biết rồi! Mày khóa cổng cẩn thận!- Hải Yến vỗ vỗ vai trấn an Minh Minh rồi rời khỏi.
Minh Minh cố giữ bình tĩnh ngồi trong nhà. Quả thật, cảm giác còn khó chịu hơn cả sợ ma. Chiếc điện thoại đã bị ném hư, Minh Minh quả thật
trong tình trạng rất rất không an toàn. Nhỡ có bất trắc, cô phải xoay sở ra sao??? Lần này lại là do hắn chứ chẳng lành, càng ngày càng đáng
ghét. . .
*Lục…cục…* Minh Minh lắng nghe tiếng động kì lạ, cô cầm cây chổi bên
cạnh đi ra… “Cạch”, cổng nhà mở, Minh Minh trợn mắt, cô khóa trong tại
sao lại có thể mở. “Méo” 1 con mèo đen đi vào, Minh Minh thở phào nhẹ
nhõm…(Đang ở nhà 1 mình, sợ ma chết được nhưng đã hứa thì phải post chap T^T, đau tim…)
“YẾNNNNNNNNNNNNN…”
Nghe tiếng hét của Minh Minh, Hải Yến vừa rời đi không xa đột ngột
quay đầu chạy lại. Người Minh Minh xụi lơ bị người ta lôi vào chiếc xe
màu đen, cô nín bật, cố cắn chặt răng để không hét lên. Hải Yến thất
thần như người vô hồn, mặt tái mét. “Tốt lắm!”- Tiếng 1 người con gái
hài lòng. Hải Yến vò chặt tay, là Gia Linh, chắc chắn là cô ta. Nhưng
cũng không hẳn, giọng cô ta không trầm như vậy. Cô ghi nhớ kĩ biển số xe là xxx… Đợi khi chiếc xe vừa đi khỏi, cô bấm điện thoại gọi cho hắn:
- Minh Minh vừa bị người ta bắt đi. Biển số xe là xxx, tôi chỉ vừa đi ra khỏi cổng thì bọn chúng đã hành động, quả thật…
- Đến nhà tôi!- Hải Yến chưa kịp nói hết câu đã bị hắn lạnh lùng chặn
ngang, ngữ điệu cực kỳ đáng sợ. Hải Yến không dám cãi lời mà bắt xe đến
đó rất nhanh chóng, sinh mạng của đứa bạn thân đang nằm trong tay cô.
******
- Biển số xxx???- Hắn khoanh tay lạnh lùng,