Polly po-cket
Tiếng Gọi Trong Mơ

Tiếng Gọi Trong Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323390

Bình chọn: 8.5.00/10/339 lượt.

uống bia vậy?

Thằng Toàn nháy mắt lại với Trường:

– Em không uống mà lấy cho anh.

Trường cau mặt:

– Tao đâu có sở trường uống bia.

– Thì cứ uống một chút là anh sẽ thấy can đảm hơn lúc bình thường, tinh thần còn sảng khoái hơn nữa đó!

– Bày đặt quảng cáo giùm nữa hả. Mày đã khui ra thì hãy tự uống đi.

Không khách khí, thằng Toàn ngửa cổ hớp chất nước bia sủi bọt đang trào ra.
Rất ngon miệng, nó đã uống một hơn hết nhẵn và nghe mát rượi cả cơ thể.

Phần Trường, anh chỉ giải khát bằng một ly nước lọc trong tủ lạnh mà thôi.
Một vài phút đi qua, khuôn mặt thằng Toàn bắt đầu thay đổi sắc diện
thành màu đỏ vì chất men từ lon bia. Nó cảm giác người lâng lâng:

– Anh Trường ơi sao người em nhẹ hều à.

Biết thằng Toàn bị say, Trường lôi nó lên cầu thang về phòng để đừng ai nhìn thấy. Khóa cửa lại, anh bắt đầu mắng nó:

– Sướng nhé! Chưa uống bia lần nào mà dám xơi hết cả một lon. Mày mà ói mửa ra đây chắc tao chết mất.

Nhưng thằng Toàn không đến nỗi làm anh nó phải chết khiếp vì nó. Sau một lúc
bị vật vã lăn qua lăn lại trên giường nó đã lịm vào giấc ngủ thật say.
Ngồi nghe thằng Toàn ngáy Trường mới tạm yên tâm, song anh không tài nào ngủ được giống như nó mà đến bên cửa sổ chong mắt nhìn ra bên ngoài.
Mấy bữa nay tâm trạng Trường không ổn chút nào. Anh sợ ma nữ lại đến
trong giấc ngủ, sợ Thiên Băng vô phòng mình khi đang ngủ, sợ thằng Toàn
gây kinh động cho mẹ khi về nhà, sợ sẽ làm điều gì không phải với bác
Nhàn ... Ôi bấy nhiêu cái khổ sở của Trường đủ để làm cho anh luôn luôn ở trong tình trạng căng thẳng đến tột độ. Anh đã bị mất ngủ một đêm, còn
bây giờ thì vừa mệt vừa cay xè cả mắt nhưng không thể vô tư ngủ. Trường
cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó để quên đi mọi chuyện, và anh
nghĩ đến chuyện sắp xếp lại căn phòng theo ý mình.

Không chần
chừ, Trường cởi phăng chiếc áo đang mặc ra rồi bắt tay vào việc chuyển
dịch tủ áo vào vị trí dễ nhìn hơn. Cả cái bàn phấn kia nữạ .... Mình là
con trai đâu có dùng mấy thứ ấy. Tiện tay, Trường kéo nhẹ một chiếc hộc
tủ nhỏ xíu ra, chẳng có gì quý báu cả ngoài những thứ linh tinh dành cho con gái để trang điểm. Trường toan đóng chiếc hộc tủ lại thì mắt anh
bỗng va vào một tấm ảnh được trồi lên. Không chủ định nhưng Trường vẫn
cầm nó lên xem.

Đó là hình chụp bán thân của một cô gái ... song ô hay ... sao nó lại giống ... Trường cố hình dung ra một gương mặt, trán anh toát đầm đìa mồ hôi. Ôi ma nữ đã hiện hình ở đây ư? Không, đó chỉ
là một tấm ảnh chưa hề bị mờ với hình thù còn rõ nét. Phải chăng những
gì trong giấc mơ của Trường là đều đã có thật?

Vậy thì mà nữ kia
cũng có một thân phận trong ngôi nhà này, nhưng cô ta là ai mà Trường
không hề nghe bác Nhàn hay Thiên Băng nhắc tới? Có một uẩn khúc xảy ra
tại đây chăng? Trường ngắm nghiá hình cô gái trong ảnh thấy cô ta chẳng
có nét nào giống Thiên Băng. Một người mặt tròn, một kẻ mặt trái xoan
... chắc chắn không phải chị em ruột thịt rồi. Trường nảy ra ý định đem
tấm hình đi hỏi bác Nhàn nên mặc áo vào và mở cửa. Thật may sao bà Nhàn
cũng từ trong phòng mình bước ra sau giấc ngủ trưa. Trông thấy Trường bà cười hỏi anh trước:

– Dường như cháu không nghỉ gì hả?

Trường vẫn luôn lễ phép như buổi đầu đến đây:

– Dạ cháu không ngủ được ạ. Cháu có việc muốn hỏi bác.

Bà Nhàn gật đầu vẫy Trường cùng đi xuống cầu thang:

– Xuống đây bác cháu mình trò chuyện.

Trường ra phòng khách trước ngồi chờ bà Nhàn đi rửa mặt. Một lúc sau bà trở
lên với một dĩa trái cây gọt sẵn trông rất ngon. Bà đặt xuống bảo
Trường:

– Ăn đi cháu rồi có gì nói bác nghe.

Nhận miếng
thơm vàng ươm bà Nhàn đưa, Trường cắn ăn nhỏ nhẹ thứ trái cây có nhiều
chất dinh dưỡng nhưng lại rất bình dân cho đến khi hết mới khẽ chia tấm
hình:

– Thưa bác cháu muốn hỏi cô này là ai?

Mới đầu bà Nhàn không lưu ý, song khi nhìn kỹ bà đã giật nẩy người để lộ sự thảng thốt trước mặt Trường:

– Sao ... sao ... cháu ... lại có nó?

Thái độ của bà Nhàn đã làm cho Trường biết rằng giữa hai người đã từng có
mối quan hệ với nhau. Nhưng sao bà Nhàn lại hốt hoảng thế kia? Phải
chăng bà đã làm điều xấu như trong mơ hồn ma cô gái kia đã nói cho
Trường biết?

Trường chờ đợi sự giải thích của bà Nhàn rất lâu:

– Cháu muốn hỏi nó để làm gì?

Trường thành thật mặc dù anh hiểu diễn biến của câu chuyện khác phức tạp:

– Thưa bác ... thật tình thì cháu không hề biết gì về cô gái này ngoại
trừ tấm hình vừa nhặt được ở hộc tủ. Có một điều lạ là cháu luôn mơ thấy cô ta kể từ khi đến đây ở.

Sắc mặt của bà Nhàn thay đổi liên tục theo từng lời nói của Trường, dường như bà còn bị xúc động mạnh nên
phát âm nghe nghèn nghẹn:

– Vậy ... ư?

Trường nói tiếp:

– Lần đầu tiên cháu còn bị cô ta đuổi, bảo đó là phòng của cô ta.

Ánh mắt của bà Nhàn chợt rưng rưng:

– Vẫn là nằm mơ sao?

– Vâng