Insane
Tiếng Gọi Trong Mơ

Tiếng Gọi Trong Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323335

Bình chọn: 7.5.00/10/333 lượt.

!

Thay vì ngượng, Thiên Băng lại cười:

– Ồ, còn phải thế cơ à. Vậy thì anh hãy đợi đấy nhé!

Nói rồi Thiên Băng lại chỗ chiếc xe ngồi lên dáng thật oai. Cô nàng khẽ nhờ vả:

– Phiền anh mở cửa giùm!

Rất bất bình nhưng Trường không thể làm gì khác hơn. Anh đứng dậy đẩy cánh
cửa mở toang cho Thiên Băng chạy xe ra sân rồi lại tiến về phía cổng mở
khóa. Từ đằng sau chạy lướt qua Trường, cô nàng còn để lại cho anh những tiếng cười nghe rất chói tai và dị hợm.

Dù muốn, dù không sáng nay thằng Toàn cũng phải trở về quê. Nó được bà
Nhàn đãi bữa điểm tâm thật hậu hĩnh trước khi rời thành phố.

– Ăn đi cháu! Bánh mì và đùi gà rán mua tận trong nhà hàng lận đó! Còn nóng lắm, nhưng ăn thế mới ngon.

Lần đầu tiên được thưởng thức món này thằng Toàn thấy khoái khẩu ghê. Nó
thầm nghĩ sau chuyến này trở về sẽ có vô khối chuyện để kể lại với bạn
bè, nhất là con Mai, con Dung hẳn tụi nó sẽ nhóng tai lên nghe rồi thèm
muốn được đi chơi một chuyến. Miếng bánh mì Sandwich chui tọt vào bụng
thằng Toàn rồi tiếp đến là cái đùi gà rán thơm giòn và béo ngậy. Ôi,
ngon quá ... ở nhà quê nếu có điều kiện cũng chẳng chế biến ngon được
như thế này. Chuyến du lịch của thằng Toàn quả là thú vị vô cùng. Nó
được biết vài chỗ vui chơi, được thưởng thức một số món ngon vật lạ,
được leo lên leo xuống cầu thang trong ngôi nhà đẹp đẽ của bác Nhàn và
tắm bằng vòi hoa sen có nước nóng, lạnh tùy nghi. Thật là sướng ghê,
thằng Toàn tưởng tượng đến cái ngày nó lên thành phố học đại học như
anh. Nó cũng đến ở trọ nhà bác Nhàn và được hưởng chế độ ưu đãi như thế.

– Toàn, ăn mau rồi còn chuẩn bị ra bến xe nữa chứ.

Nghe anh hối thúc thằng Toàn cắm cúi gặm tiếp cái đùi gà đang ăn dở. Nó luôn được bà Nhàn bào chữa:

– Còn sớm mà Trường. Cứ để em nó ăn thong thả, từ từ.

Thấy thằng Toàn đã chùi miệng, bà Nhàn đưa ra một cái gói đặt vào tay nó nói:

– Bác mua cho cháu một bộ đồ mới đây, hãy mặc vào mà về.

Trong lúc thằng Toàn thích rơn người cám ơn bà Nhàn rối rít thì Trường lại tỏ ra khó nghĩ:

– Bác tốn hao vì tụi cháu nhiều quá. Ơn này biết chừng nào tụi cháu mới trả được đây.

Nhưng bà Nhàn đã phẩy tay:

– Không được nói điều đó với bác thêm lần nữa nghe chưa. Bác làm tất cả
mọi việc vì bản thân bác thấy cần làm chứ không phải vì các cháụ ....
Dường như bà Nhàn muốn Trường hiểu rằng bà đang làm việc từ thiện chứ
không phải xuất phát từ tình cảm riêng tư. Nhận định được điều đó,
Trường càng thêm mặc cảm bởi anh biết mình đang hưởng sự bố thí của
người ta. Anh nhìn bà Nhàn tiếp tục đưa một giỏ quà đã chuẩn bị cho
thằng Toàn đưa về quê mà nghe lòng nhoi nhói:

– Còn cái này thì cho bác gửi về cho má cháu. Tội nghiệp má cháu và bác bằng tuổi nhau nhưng trông má cháu già hơn nhiều.

Trường cười gượng phân bua:

– Thì bác cũng biết đời sống ở nhà quê mà. Người nghèo thì lúc nào cũng lam lũ thiếu thốn cả.

Bà Nhàn lộ ra mặt sự thương xót:

– Có dịp bác sẽ kéo má cháu về thành phố sống cho đỡ cực hơn.

Trường đỡ lời:

– Má cháu không chịu bỏ quê đâu. Hơn nữa làm ruộng quen rồi, về thành phố sẽ bị thất nghiệp mất.

Bà Nhàn cười vui hơn bao giờ hết, có lẽ bà đang muốn trút hết mọi ưu tư
đang trĩu nặng trong lòng về câu chuyện đứa con riêng của chồng bà.

Tám giờ Trường chở thằng Toàn ra bến xe để nó về quê. Trên đường đi, nó
luôn miệng khen bà Nhàn tốt song lại cảnh tỉnh anh về chuyện tình cảm
riêng tư:

– Anh Trường nè, anh nên hạn chế để Thiên Băng vô phòng nghen. Con trai với con gái mà tiếp xúc riêng như vậy dễ gây phiền phức lắm! Mắc công má phải bế cháu nội trước khi cưới thì thiệt kỳ.

Từ phía trước Trường đỏ bừng mặt, anh muốn quay lại tát vào miệng thằng
Toàn một cái cho nó bỏ tật ăn nói lung tung nhưng dòng lưu thông trên
đường rất đông khiến anh phải nén lòng. Anh chỉ có thể mắng nó bằng lời:

– Mày không phải dạy khôn tao đâu, Toàn. Tao tự biết giữ thân tao trước sự cám dỗ của kẻ khác.

Ngồi đằng sau, thằng Toàn vẫn dí dỏm:

– Chỉ sợ anh đi ngủ không chịu đóng cửa phòng mà thôi.

Bến xe đã hiện ra trước mặt nên Trường phải tạm gác sự bực bội để dặn dò thằng Toàn. Tuy nhiên anh cũng không quên răn đe nó:

– Ông tướng về nhà làm ơn đừng có nói năng bậy bạ. Mày mà để má lo lắng thì tao sẽ không cho mày có dịp lên thành phố nữa đâu.

Thằng Toàn vội hứa:

– Em đâu có dại gì mà làm cho má buồn lòng chứ. Nếu có chuyện gì thì hai anh em mình giải quyết từ từ thôi.

Thả thằng Toàn xuống địa điểm đón xe. Trường cốc cho nó một cái để trút cơn dồn nén:

– Mày là cha tao chắc. Nay mai nhập học rồi hãy lo cái thân của mày kìa!

Tỏ ra rất tự tin sức mình, thằng Toàn cười phơi phới.

– Khỏi cần anh phải nhắc. Chuyến này về trường có bao nhiêu bằng khen em lãnh hết cho coi.

Đang tức, Trường cũng phải bật cười:

– Cầu mong cho câu nói của mày tr