Pair of Vintage Old School Fru
Tình Yêu Cappuccino

Tình Yêu Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324823

Bình chọn: 7.00/10/482 lượt.

Giáo sư
Lưu sẽ đến Đại học Hồng Kông tham gia hội thảo, còn mang theo một học
trò cưng, mình đoán chính là cậu. Nên sáng nay mình nhờ người mua giúp
bó hoa này. Cứ cách 15 phút lại gọi đến đây, hỏi xem có ai tên Ninh Khả
vào ở.” Cậu ta đắc ý nói; “Mình gọi mười mấy lần, đều nói không có,
người trực máy cũng quen mình rồi! Khi sắp nản lòng, nghĩ Giáo sư Lưu
chắc không dẫn theo người khác? Nhưng mình vẫn tiếp tục gọi, cuối cùng
mình đợi được cậu rồi! Ninh Khả, cậu đến rồi, mình thật vui.” George
Trần tuôn một tràng.

Tôi cảm động, hít thật sâu mùi hương hoa hồng: “Thơm thật! Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu George.”

“Cậu thích là được rồi! Cậu không biết mình ở trong đoàn phim rất buồn,
ngoài quay phim, chỉ ở trong phòng chơi PSP. Mình rất nhớ cậu, nhưng
mình sợ cậu chán mình nên không gọi điện.”

“Nói bừa, mình sao lại chán cậu? Cậu là bạn tốt nhất của mình.”

George nghe vậy vui sướng, mặt cười tươi như đứa trẻ.

Lúc này tôi mới chứ ý đến trang phục của cậu ta rất kỳ quái, mùa hạ ở Hồng
Kông tuy không nóng nực như Vũ Hán, nhưng nhiệt độ không giảm xuống.
Trong thời tiết oi bức này, cậu vẫn mặc bộ trang phục đuôi yến, thắt nơ!

Tôi nhìn một lượt: “Sao lại mặc nghiêm chỉnh vậy!”

“Ồ, mình từ phim trường chạy đến, chưa thay đồ. Sao vậy Cát Vi Long đệ nhất lần đầu nhìn thấy Kiều Kỳ Kiều, đã bị mê đắm, có đủ phong lưu du đãng
chưa?” George dường như lúc này mới thấy nóng, vừa hỏi tôi vừa đứng dậy
cởi trang phục dày trên người.

Tôi cười đáp: “Đủ, đủ, say đắm rồi!”

“Chiều không có việc gì chứ! Mình dẫn cậu đi thăm thú! Thực ra mình cũng không quen thuộc nơi này, chúng mình cùng khám phá nhé!”

Tôi vừa tắt
máy tính vừa đáp: “Không cần, dù sao không phải ngày mai phải đi ngay,
cơ hội đi thăm thú còn nhiều. Hôm qua mình mất ngủ, giờ đang muốn ngủ.
Hơn nữa mình còn phải đợi điện thoại của Giáo sư Lưu. Nếu cậu bận thì
không cần ở bên mình.”

“Đừng nhẫn tâm như vậy. Mình đợi cậu thật
không dễ, cậu lại muốn đuổi mình đi? Cậu ngủ đi, mình ngồi trong phòng
là được. Hoặc, cậu đói không? Mình đi mua đồ ăn!”

“Mình không
đói, ở sân đã bay ăn no rồi. Cũng được, cậu ngồi bên cạnh nhé, mình nói
chuyện, nếu mình ngủ cậu xem tivi hoặc lên mạng, nhỏ tiếng là được! Nói
xong tôi leo lên giường nằm xuống.

George cũng leo lên giường với tôi, nằm cạnh tôi. Tôi vội ngồi dậy, muốn ngăn cậu ta.

Cậu ta lại ra hiệu tôi nằm xuống, vừa ngáp vừa nói: “Thật ra tối qua mình
cũng mất ngủ, nghĩ đến có thể gặp được cậu nên cả đêm không chợp mắt.
Cậu phân đôi giường cho mình nhé!” Nói xong nhắm mắt một cách mệt mỏi.

Kẻ vô tâm như tôi giờ mới phát hiện vẻ tiều tụy trên khuôn mặt cậu ta,
dưới mắt có một quàng đen xanh. Tôi xoa mặt cậu thương xót, cậu đưa tay
nắm tay tôi nhè nhẹ như sợ nắm quá chặt sẽ khiến tôi rút ra.

Chúng tôi nắm tay nhau như vậy cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ say.

Trước lúc ngủ tôi mơ hồ nghĩ sự xuất hiện của George, đột nhiên khiến tôi cảm thấy Hồng Kông không còn xa lạ.

12.

Ngủ một mạch đến 5h chiều mới tỉnh, tôi dậy tắm xong, xem tivi một lát, George cũng tỉnh dậy.

Tôi hỏi: “Ngủ ngon không?”

“Ngon, ngon như khi ở Đại học W, Văn Hinh và Minh Huân tốt chứ? Còn Văn Hạo của cậu, anh ta tốt chứ?”

“Đều tốt, Văn Hinh nhờ mình gửi lời hỏi thăm cậu! Đúng rồi cậu đóng chung với Hàn Vũ Băng thấy sao?” Tôi có chút trêu chọc.

“Cô ấy rất xinh, diễn cũng rất tốt... nhưng bình thường rất lạnh lùng.”

“Đó là điều tự nhiên, người ta là ngôi sao nổi tiếng! Hơn nữa cô ấy đã có
bạn trai, không lạnh nhạt với cậu, để lan truyền tin đồn thì không tốt,
đúng không?”

“Sao cũng được. Dù sao cô ấy không phải cốc trà của mình.” Nói xong cậu ta nhìn chăm chăm vào tôi.

Tôi đã biết cậu ta muốn ám chỉ điều gì, nên nói trước: “Mình và Văn Hạo đã
sống chung, cùng một khu với Văn Hinh.” Tuy không phải cố ý vừa gặp mặt
đã làm tổn thương, nhưng tôi hiểu rõ thà đau một lần rồi quên còn hơn.

“Ồ!” Quả nhiên cậu ta ỉu xìu, lông mi dày khép lại như nước hồ u buồn. Không lâu sau, cậu ta lại ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn tôi: “Cậu nói cậu đã
không còn là con gái, đúng không?”

Tôi không nhịn nổi cười, câu hỏi quá thẳng, vậy thì thẳng thắn với nhau vậy, tôi gật đầu.

Cậu ta tiến sát lại, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, hiếu kỳ: “Cảm giác... như thế nào?”

Tôi tiện tay cầm gối đập vào người cậu ta: “Cậu đúng là đồ háo sắc! Ai bảo cậu dám hỏi linh tinh!”

“Ồ, mình biết rồi! Cậu tiều tụy thế này, mình còn cho rằng là cậu nhớ mình! Hừm không ngờ lại là do vui vẻ với người khác.”

Tôi khóc dở mếu dở. Không thèm quan tâm đến cậu ta, quay đầu xem tivi.

Đúng lúc đó thầy Lưu gọi điện, gọi tôi đến nhà hàng ăn cơm. George nhảy lên
nói: “Mình cũng muốn đi! Giáo sư Lưu đến Hồng Kông, mình nên mời Giáo sư một bữa mới phải, ở đây mình là chủ nhà!”

Chúng tôi đến nhà hàng ở Stanley.

Từ xa tôi thấy Giáo sư L