
ủa Trương Ái
Linh có quá nhiều người đọc, quá nhiều người nghiên cứu, điện ảnh chỉ
cần có một chút không đúng sẽ khiến người ta cười, nên cần mời một
chuyên gia, mình giới thiệu cậu rồi!”
Tôi nghe xong kinh ngạc, há hốc miệng: “Mình? Cậu nói để mình vào đoàn phim của các cậu?”
“Đúng vậy, mình xin ông ấy suốt hai ngày, ông ấy mới đầu muốn tìm học giả ở
Hồng Kông, hơn nữa dùng cậu còn cần phải đi gia hạn Visa. Nhưng ông ấy
rất ấn tượng về cậu, mình lại xin ông ấy mỗi ngày, nên đạo diễn đã đồng ý rồi. Hôm nay đạo diễn sẽ nói chuyện với Giáo sư Lưu.”
“Nhưng, nhưng....” Tôi vẫn còn chưa bình tĩnh lại.
“Nhưng, cái gì?”
“Mình không thể tin vào điều đó! Vậy mình phải ở lại bao lâu?” Tôi nghĩ đến vấn đề rất hiện thực này.
“Ít nhất hai tháng.”
Tôi lập tức ủ rũ: Hai tháng? Văn Hạo sẽ không đồng ý, anh ấy chắc chắn
không đồng ý, anh ấy vốn không muốn để mình đến Hồng Kông.
“Sao
vậy? Cậu không muốn sao? Cậu vừa còn nói hy vọng có thể ở lại Hồng Kông
lâu hơn, đây là cơ hội tốt. Cậu cũng biết, mỗi bộ phim của đạo diễn
Trương đều là tác phẩm quý.”
“Không phải không muốn, chỉ là mình còn phải suy nghĩ kỹ, cậu biết là quyết định này rất phức tạp.”
“Mình thấy chẳng có gì phức tạp. Cậu không nỡ rời xa thầy giáo của cậu, đúng
không? Nếu anh ta thực sự yêu cậu sẽ để cậu ở lại. Đây thực sự là cơ hội tốt, Ninh Khả.” Thấy tôi không có phản ứng gì, George lại thành khẩn:
“Thực ra mình cũng hy vọng cậu có thể ở lại. Giờ mình chưa phải là ngôi
sao, chưa có trợ lý, nhưng rất nhiều việc, rất cần có người nhắc nhở.”
Trong lòng tôi rối như tơ vò, chỉ nói: “Cho mình chút thời gian suy nghĩ,
thời gian hai tháng không hề ngắn. Mình vẫn cần bàn bạc với ba mẹ. Dù
thế nào, ngày mai mới có thể trả lời cậu!”
Cả hai lúc này đều
chẳng còn tâm trạng ngắm cảnh, liền đứng dậy về trường. George lần này
cũng không ở lại lâu, chỉ nói với tôi: “Nghỉ ngơi đi, hãy suy nghĩ kỹ
nhé!” rồi ra về.
Lúc sau, Giáo sư Lưu quả nhiên đến nói với tôi
việc này, nói là đạo diễn Trương hy vọng tôi có thể ở lại, làm cố vấn
văn học cho đoàn phim.
Tôi hỏi ý kiến Giáo sư: “Thầy nghĩ sao ạ ?”
“Đương nhiên là cơ hội tốt hiếm có rồi! Tác phẩm của đạo diễn Trương có tính
nghệ thuật rất cao, tương lai đều là tác phẩm tên tuổi trong lịch sử
điện ảnh, trò có thể tham gia, có thể nói là mở ra một trang mới trong
cuộc đời. Sau khi tốt nghiệp nếu trò có ý phát triển về phương diện điện ảnh thì càng tốt, nếu muốn vào ngành nghề khác, ít nhiêu cũng có tác
dụng.”
Dừng một lát, Giáo sư lại nói: “Thầy đưa em đến Hồng Kông, lại để em một mình ở đây cũng không yên tâm. Nhưng thanh niên nên nắm
bắt cơ hội, huống hồ giờ thông tin phát triển, có thể liên lạc với người nhà mọi lúc. Ở đây lại có đạo diễn Trương và George chăm sóc em, chắc
chắn không sao, chỉ chờ xem em có dũng khí không thôi!”
Tôi hứa
với thầy sẽ suy nghĩ kỹ, ngày mai đến phim trường sẽ có câu trả lời.
Giáo sư Lưu cũng dặn dò tôi nghỉ ngơi rồi quay về phòng.
Gọi điện cho ba mẹ, họ nói giống hệt Giáo sư Lưu.
Mở máy tính lên mạng, thấy Văn Hạo đang online, tôi nhất thời không dám
nhắc đến việc này. Tôi biết tôi chỉ để lộ một chút chí hướng muốn ở lại
đều sẽ tổn thương đển anh, anh vẫn ở đó bố trí thật đẹp căn phòng để chờ tôi.
Tôi lật đi lật lại trên giường. Tôi dường như nhìn thấy một bên là tình yêu, một bên là sự nghiệp, thật không biết nên lựa chọn như thế nào.
3.
Sáng dậy, mặt trời chiếu cao, bầu trời trong xanh như một tấm vải satanh.
Ăn bữa sáng xong không lâu, đoàn phim cử xe đến đón thầy trò tôi. Đến cùng với xe còn có biên kịch đã gặp mặt. Giáo sư Lưu giới thiệu với tôi, anh ta là Ngô Tử Hoa, tuy mới 30 tuổi nhưng đã là biên kịch của nhiều bộ
phim, đều nhận được nhiều giải thưởng trong ngoài nước.
Nghe tôi
gọi là: “Ngài Ngô”, anh ta liền khiêm tốn nói “Không dám, không dám, đạo diễn gọi tôi là Tiểu Ngô, giờ cả đoàn già hay trẻ đều gọi tôi là Tiểu
Ngô. Hai người cũng gọi tôi như vậy nhé, nghe rất trẻ.”
Sau đó
lại nói: “Ngoại cảnh chúng tôi đã quay được khá ổn rồi, thời gian còn
lại quay nội cảnh, thuê một biệt thự ở lưng chừng núi. Căn nhà đó vốn có rất nhiều lịch sử, chúng tôi lại bài trí rất tinh tế, nhưng có phù hợp
với nguyên tác không thì mời Giáo sư Lưu và Ninh Khả kiểm định giúp.”
Nói xong xe chạy qua thành phố, chỉ thấy khắp nơi trên đường đều là dòng
người hối hả, nam mặc quần dài áo sơ mi, giầy da bóng loáng, tóc gọn
gàng. Nữ thì trang điểm tinh tế, giầy cao gót.
Ngô Tử Hoa nói:
“Các thành phố lớn trên thế giới tôi đều đi qua, Hồng Kông vẫn là thích
hợp nhất với bốn chữ “Tích cực tiến thủ”.
Nghĩ cũng phải, nếu không Trương Ái Linh cũng không so sánh nó với Thượng Hải.
Xe lên lưng chừng núi, lại rẽ sang một đường xe riêng rất dài. Quái lạ, ở
Hồng Kông tấc đất tấc vàng, con đường này thật là hiếm có. Xe chạy gần
một phút mới thấy một biệt thự kiểu Trung Quốc c