
ổ xưa, hoành tráng, nằm
cao cao ở cuối đường.
Chúng tôi xuống xe, bước vào. Vào cửa sắt
là một thảm cỏ đáng yêu được cắt tỉa rất đều, cổng là cửa gỗ kim điêu
khắc hoa mới được sơn lại, mang khí chất phú quý nhẹ nhàng.
Khi
chúng tôi bước vào trong, trong phòng khách rộng và sang trọng, một bên
là cảnh tượng hoa lệ, một bên là người và thiết bị quay. Lúc này đang
quay cảnh Cát Vi Long lần đầu tiên cầu kiến cô.
Chúng tôi đứng
yên lặng ở đó, chỉ nghe thấy đạo diễn Trương hô: “Cắt, nghỉ ngơi nửa
tiếng”. Trong lúc mọi người reo hò, tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt nữ vai
chính Hàn Vũ Băng, cô đã lướt qua, không thấy bóng dáng nữa.
Đạo diễn Trương đến đón thầy trò tôi.
George cũng không biết từ đâu xông ra, vỗ mạnh vai tôi ở phía sau.
Sau đó, đạo diễn Trương dẫn thầy trò tôi lên tầng, đi tham quan phim trường.
Điện ảnh thật là trò chơi kỳ diệu.
Phim trường là nơi đan xen giữa mộng ảo và chân thực, bên cạnh cảnh tượng cổ điển hoa lệ, là những đường máy quay, còn có đèn, máy chiếu. Trong ống
kính là nam thanh nữ tú trong những trang phục đẹp, nắm quyền sinh sát
đối vói ống kính lại là những người không chải chuốt, chân thực. Điện
ảnh như giấc mộng ngọt ngào được những nhà điện ảnh tạo nên, họ nỗ lực
thể hiển những giấc mộng này tới khán giả, mang đến hưởng thụ và suy
ngẫm có ý nghĩa.
Giáo sư Lưu hết lời khen cách bài trí, liên tục khen đạo diễn Trương rất chi tiết.
Đạo diễn Trương khiêm tốn lắc đầu, sau đó lại hỏi tôi “Giáo sư Lưu truyền
đạt ý của tôi rồi chứ? Cô thấy sao? Đoàn làm phim đang thiếu hiền tài,
thù lao thì cô có thể yên tâm, sẽ cao hơn cùng ngành! Thực ra tôi cũng
có chút lo lắng. Bộ phim này tôi đã lên kế hoạch trong nhiều năm, nó có
thành công không, chúng ta không thể đoán trước, tuy tất cả mọi người
đều cố gắng, giờ chỉ có thể chờ xem biểu hiện của người mới. Ninh Khả,
cô nghiên cứu Trương Ái Linh, lại là bạn cùng tuổi với George, tôi hy
vọng cô có thể dùng những ngôn ngữ của người trẻ tuổi truyền đạt cho cậu ta nhiều hơn về bộ phim này, nếu trong quá trình quay có thể kịp thời
nhắc nhở, tạo cảm hứng cho cậu ta càng tốt.”
Tôi trầm ngâm vài
giây, trong phút chốc không biết có điều gì đó thúc giục tôi thốt ra:
“Cảm ơn đạo diễn Trương cho tôi cơ hội này, sau này mong đạo diễn quan
tâm và chỉ bảo nhiều hơn!”
Mọi người đều vỗ tay, George vui đến nỗi liên mồm huýt sáo.
Đạo diễn Trương lại nói: “Chúng tôi còn phải quay ở Hồng Kông hai tháng,
sau đó ra phim và tuyên truyền và quảng bá sẽ hoàn thành ở Bắc Kinh, nếu việc học không bận thì cô hãy kiên trì cho đến khi bộ phim được trình
chiếu mới thôi nhé! Tin ở tôi, không có việc gì khiến mình mãn nguyện
hơn là việc thấy bộ phim mình tham gia ra đời đâu!”
Tôi nhìn Giáo sư Lưu, Giáo sư an ủi tôi: “Em yên tâm, dù sao học kỳ sau trường cũng
sẽ sắp xếp cho các em thực tập, em bắt đầu từ bây giờ nhé!”
“Chúng tôi sẽ có người làm Visa cho cô. Cả đoàn giờ đều ở khách sạn lưng chừng núi, hôm nay cô chuyển đến hay đợi Giáo sư Lưu rời khỏi Hồng Kông mới
chuyển?” Đạo diễn hỏi.
“Hai ngày nữa chuyển, ban ngày tôi đi xe
lên, sau khi quay xong tôi muốn cùng Giáo sư Lưu thưởng thức món ăn Hồng Kông.” Tôi cười.
“Ha ha, đúng vậy, thầy trò tôi lần này đến Hồng Kông, tâm nguyện lớn nhất chính là thỏa mãn cái miệng!”
Sau khi hàn huyên xong, đạo diễn Trương chính thức đưa kịch bản vào tay
tôi, nhắc tôi hôm nay quay về đọc trước một lần, ngày mai chính thức bắt tay vào công việc. Tôi nhận lấy kịch bản, trong lòng vừa mừng vừa lo,
tôi nên nói với Văn Hạo thế nào đây? Sau hai tháng mới gặp mặt, anh có
chấp nhận không?
Hôm đó chúng tôi ở lại biệt thự cho đến khi đoàn phim quay xong, đạo diễn và Giáo sư trao đổi rất nhiều ý kiến. Còn tôi
cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi sao Hàn Vũ Băng như ý nguyện! Bản thân cô
ấy lạnh băng như cái tên, ngoài đạo diễn nhắc cô khi diễn, cô ta mới gật gật đầu hay nhắc khẽ vài vấn đề, ngoài ra chỉ là chỉ đạo trợ lý vài
việc đơn giản như uống nước, trang điểm lại.
Nhưng sự lạnh lùng
này dường như không làm giảm bớt sự xinh đẹp nơi cô, dù trang điểm có
đậm cũng không thể che lấp nét đẹp trời sinh, khiến mọi người phải trầm
trồ. Để lên hình thon thả, thân hình của cô còn gầy mỏng hơn người bình
thường, cánh tay và đùi nhỏ đến nỗi gió có thể thổi bay.
Tôi nghĩ thầm: Đẹp thì đủ đẹp, nhưng Cát Vi Long dưới ngòi bút của Trương Ái
Linh dường như không có khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, cô ấy ít
nhất vẫn nên có chút nhân nhượng cầu toàn và nóng lòng muốn thử mói
đúng.
Sự thực chứng minh một khi ống kinh ngắm thẳng Hàn Vũ Băng, toàn bộ con người cô như biến thành con người khác, thần tình lạnh lùng mất tích không dấu vết giống như giọt nước nhỏ xuống sa mạc. Cô cô độc
đứng trong biệt thự xa hoa của bà cô, đối diện với người thân đã ở tuổi
trung niên nhưng bất chấp tuổi già, như giữa hai người xa lạ, cô rụt rè
như một trái táo xanh, e sợ trong bộ dạng thấp hèn cầu xin đối ph