
nh đến thừa sống thiếu
chết thế này. Kris lê người đi mệt mỏi, nó gần như đã kiệt sức, người bê bết
máu, nhưng bước chân vẫn không dừng lại..
Phong đang chạy bạt mạng trên đường. Đèn đỏ. Chạy thẳng. Đây
là lượt đèn đỏ thứ 29 mà Phong đã vượt trong 2 tiếng qua. Bây giờ, không gì có
thể làm Phong chậm lại, trừ….hết xăng ==. Phong xuống xe, đút tay vào túi quần
thản nhiên bước đi, bỏ mặc con xe bóng loáng bên đường. Phong cứ sải bước dài
qua hết con phố này đến con phố khác. Tất cả cửa tiệm giờ này đều đã đóng cửa,
ngoài đường phố không một bóng người. Phong tai nghe mp3 bước đi vô định vô hướng,
không hề có ấn tượng với những con đường đã đi qua, cũng không biết mình đang ở
đâu, nhưng chân vẫn không dừng lại…
Và họ đã gặp nhau
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Phong và Kris đều cùng dừng lại,
đứng cách nhau 5m. Kris nhìn người con trai đối diện, nhưng không rõ mặt vì vết
thương ở bụng khiến nó dần hoa mắt. Phong cũng nhìn người con gái trước mặt,
gió thổi lạnh cắt da nhưng người cô ta đầy mồ hôi, khắp người đầy vết thương,
tay đang ôm lấy vết thương ở bụng, người khẽ khuỵnh xuống, nhưng mặc nhiên
không một tiếng rên hay kêu cứu, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào Phong, đầy cứng rắn
không chút sợ hãi, cái nhìn như thách thức cả thế giới
Có tiếng rượt đuổi đằng sau. Kris tiến về phía người con
trai đó. Lúc bước ngang Phong, khẽ khựng lại nói:
- Coi..chừng…bị..nhiễm trùng
Phong hơi kinh ngạc. 1 người con gái trên người mang đầy vết
thương lại không hề quan tâm, lại để ý đến vết thương ở cánh tay của một người
xa lạ, giọng nói quan tâm mang theo tiếng thở đầy nặng nhọc. Phong quay người lại.
nhìn theo bóng dáng cô độc như bị cả thế giới bỏ rơi của Kris, khóe miệng bất
giác nở nụ cười…
1 giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Kris đang khóc. Mơ thấy ác mộng
sao? Phong nhíu mày tự hỏi, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt, đồng thời
đưa tay luồn dưới gáy của Kris, khẽ kéo nó áp vào lòng mình
- Lần này tôi sẽ bảo vệ em
Trời sáng
Kris khẽ cựa người, thấy vướng vướng thì chầm chậm mở mắt
ra. Căn phòng tràn ngập ánh nắng, trong phút chốc không thích ứng được nên Kris
khẽ nheo mắt lại, nhưng nhanh chóng mở to mắt kinh ngạc. Kris đang gồi đầu trên
tay Phong, áp sát vào khuôn ngực ấm áp, ngước lên, chạm ngay khuôn mặt vẫn còn
đang ngủ say của Phong. Kris ngẩn người trong giây lát. Rất đẹp, từng đường nét
trên trên khuôn mặt đều hoàn hảo, đặc biệt khi không còn thấy ánh mắt sắc lạnh,
trông Phong rất đáng yêu
- Đẹp trai lắm phải không?
Phong chậm rãi nói rồi mở mắt ra nhìn Kris. Kris thoáng đỏ mặt
rồi nhanh chóng ngồi dậy
- Tại sao? – Kris “nhẹ nhàng” hỏi (đang hỏi về “tư thế ngủ
tình tứ”)
- ….- Phong đáp lại bằng cái nhún vai đầy “ngây thơ”
- Anh đê tiện – Kris gằn từng chữ
- Cô háo sắc – Phong không vừa, khẽ cười đáp lại
Kris tức tối lao vào phòng tắm. Chẳng biết sao mỗi lần ở bên
Phong Kris đều cảm thấy mình lại giống 1 cô gái bình thường (nắng mưa thất thường
chứ không lạnh quanh năm nữa ấy mà), úp mặt vào thau nước lạnh để trấn tỉnh lại
đầu óc, Kris cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khi bước ra khỏi phòng tắm, Phong đang
đeo đồng hồ. Phong lách qua nó để vào phòng tắm, chợt khựng lại, Kris đang níu
áo Phong
- Băng bó đã – Kris nhìn vào vết thương ở bàn tay của Phong,
khẽ nói như ra lệnh
Trong phòng có đầy đủ đồ nghề sơ cứu, Kris khẽ chấm thuốc
lên vết thương, vết cắt rất sâu, là vết dao, có lẽ là từ vụ đánh nhau hôm qua
- Tại sao lại nói là đang đi tuần trăng mật? – Kris đột ngột
hỏi
- Không nói thế thì sao cô mất tập trung mà thua được – hơi
bất ngờ nhưng Phong nhanh chóng đáp, giọng đầy bỡn cợt
Kris chấm thuốc mạnh tay hơn khiến Phong khẽ kêu lên. Hừ
đáng đời. Rồi Kris lấy băng, nhẹ nhàng quấn lại vết thương. Phong chăm chú nhìn
dáng vẻ của Kris, nhìn nó bây giờ thật dịu dàng. Cảm nhận được cái nhìn của
Phong, Kris bỗng thấy tim đập nhanh, nó nhanh chóng kết thúc việc băng bó để
thoát khỏi cảnh ngượng ngùng
- Tô Gia Mẫn đã chết?
Kris quay lại nhìn Phong, không chút ngạc nhiên, khẽ gật đầu:
- Anh chậm một bước rồi
- Biết từ khi nào?
- Phòng tư liệu – Kris lạnh lùng nhìn Phong
- Thông minh đấy
- Chỉ sử dụng cái đầu để tư duy thôi – vừa nói Kris vừa lấy
tay chạm nhẹ vào thái dương
Phong khẽ mỉm cười. Kris biết Phong có liên quan đến vụ tai
nạn 10 năm trước, nên đã cho Kyo điều tra, ngoài cái tên Dương Thiên Phong ra,
không còn bất kì thông tin nào khác. Phong rõ ràng không tầm thường, nhưng
không hiểu sao, Kris tin chắc Phong sẽ không làm hại nó. 1 niềm tin vô căn cứ
và mơ hồ, nhưng Kris chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi hay bất an khi ở cạnh Phong,
điều đó là thực. Những người IQ 3 chữ số đối đáp với nhau vốn không cần nói nhiều,
cả Phong và Kris đều hiểu 2 người đang có chung một mục đích, và muốn tìm ra sự
thực một cách nhanh chóng chỉ có “bắt tay hợp tác”. Kris chủ động đ