XtGem Forum catalog
Tình Yêu Điên Cuồng

Tình Yêu Điên Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322940

Bình chọn: 8.5.00/10/294 lượt.

hích anh!"

"Anh biết em sẽ
nói vậy, ngay cả hôn còn ngường ngượng còn dám nói đã yêu vô số người!
Vậy anh nói anh chưa yêu ai, em tin không?" Thạch Lỗi cười vang.

"Đương nhiên là không tin, anh chắc chắn không phải" Tiểu Kỳ vừa nói ra miệng
liền hối hận muốn cắn đứt lưỡi, tại sao lại dùng những lời lẽ gợi tình
này.

Quả nhiên anh ta cười lớn, nhẹ nhàng: "Không tin? Thử thử sẽ biết!"

"Anh, anh, anh đúng là kẻ háo sắc! Quân đội sao lại như vậy?" Tiểu Kỳ nhổm dậy hét lớn.

"Quân đội cũng là người, huống hồ anh là người đàn ông bình thường, đừng quên chúng ta đang hẹn hò. Ha ha, được rồi, ngủ ngon nhé ngày mai gặp!" Anh
cười nói, "Cúp điện thoại nhanh nào!"

Đồ đểu, tôi đương
nhiên là phải cúp điện thoại rồi, Tiểu Kỳ tức tối cúp điện thoại, thật
khiến người khác tức tối, một người trong quân đội sao lại mỏ nhọn thế
chứ!

Vừa cúp điện thoại, điện thoại lại reo, là Phương Tiểu Vũ gọi đến!

Tiểu Vũ ít khi gọi điện, Tiểu Kỳ biết Tiểu Vũ có ý gì, nhưng tâm trạng thật phức tạp, do dự nhận hay không nhận điện.

♥ Đứa con gái của người bố phản bội và vợ lẽ

"Chị Tiểu Vũ!" Tiểu Kỳ vừa nhận điện thoại một cách thân mật vừa thầm mắng mình vì sự giả dối.

Tiểu Vũ đầy tâm sự, giọng ẩn chứa nỗi buồn, "Ừ, Tiểu Kỳ!"

Tiểu Kỳ không đợi Tiểu Vũ nói, chủ động vui vẻ kể: "Chị Tiểu Vũ, tối nay em
đi tham dự một buổi tiệc gặp mặt, gặp một người đàn ông khá hay!"

"Thật thHa ha ha, vậy em thấy người đó thế nào? Nếu được thì có thể gặp gỡ
xem xem, điều kiện của em tốt như vậy, anh ta chắc chắn sẽ thích em."
Lời nói của Tiểu Vũ chậm lại, dường như có tiếng thở dài nhẹ nhẹ truyền
qua loa điện thoại.

"Điều này cũng chưa chắc chắn. Nhưng
sao em thấy một người rất giống chị?" Vừa nói ra câu đó Tiểu Kỳ vừa
nghĩ, nếu không ép cô ta nói ra sẽ không thăm dò được gì.

Tiểu Vũ ngượng ngịu nói: "Ồ, là bạn học của chị mời chị đi. Chị vốn không
muốn đi, nhưng anh ấy nói chị nên giao tiếp nhiều hơn, bạn học của
chị..."

"Ha ha, chị Tiểu Vũ, sao chị lại thế này! Để em
đoán nhé, bạn học của chị chắc chắn là con trai, hơn nữa, hà hà, chị còn hơi thích anh ấy, đúng vậy không?" Tiểu Kỳ cười.

Tiểu Vũ "ái chà" một tiếng, giọng trầm trầm: "Bạn học của chị là một người
trong quân đội, từ sau khi anh ấy vào đại học đã mất liên lạc, thời gian trước mới liên lạc lại. Gần đây anh ấy nghỉ phép. Chị, chị hơi quý anh
ấy, nhưng chắc không được! Được rồi, Tiểu Kỳ, không nói chuyện với em
nữa, chị ngủ đây”.

Ngay lập tức Tiểu Vũ dập tắt điện
thoại. Tiểu Kỳ ngẩn người trước điện thoại, ánh trăng trong lành xuyên
qua khe cửa vào trong phòng, tại sao lại thấy Tiểu Vũ đáng thương?
Không, không, đều là do mẹ con chị ta, chính họ mới là người hại mình và mẹ cô độc sống qua ngày, bất kỳ sự trừng phạt nào đối với họ đều xứng
đáng.

Đang suy nghĩ linh tinh, điện thoại lại vang lên, Tiểu Kỳ nhìn xuống quả nhiên là Phương Chung Sơn gọi đến.

Đúng là thần kinh, muộn thế này gọi đến chắc chắn là đau lòng vì con gái yêu quý rồi, hừm! Tiểu Kỳ vừa tức giận vừa nhận điện thoại: "Muộn thế này
gọi làm gì, không biết con phải ngủ à?"

Phương Chung Sơn
do dự một lát nói: "Tiểu Kỳ, bố sẽ đi thẳng vào vấn đề! Chuyện tình cảm
của Tiểu Vũ luôn đứt đoạn, chị đã 28 rồi, hơn nữa diện mạo bên ngoài
cũng bình thường. Không dễ gì, dì con mới để chị con nói ra tâm sự, chị
con rất thích chàng trai trong quân đội đó. Nhưng hôm nay, Tiểu Vũ đi
tham gia tiệc gặp mặt, khóc chạy về nhà, nói thấy con và người đó bên
nhau. Bố xin con, có thể buông tay không..."

Ha ha, thật
buồn cười! Tiểu Kỳ vừa mới mềm lòng một chút lại bị dội gáo nước lạnh,
quá đau lòng, cô cười: "Chị Tiểu Vũ có phải đã nhìn lầm không? Con làm
sao biết anh ta là người chị ta thích? Còn nữa, bố à, con thích ai là
quyền tự do của con, con cũng có thể vì Tiểu Vù mà nhường lại người đàn
ông đó! Con nghi ngờ không biết mình có phải con ruột của bố không?
Những lời này tại sao bố cũng nói ra được? Con nói với bố, nếu Tiểu Vũ
không thích người đàn ông đó con cũng chưa chắc tốt với anh ta, bây giờ
con biết Tiểu Vũ thích anh ta thì chắc chắn anh chàng đó sẽ thuộc về
con."

"Con!" Tiếng thở dài nặng nề của Phương Chung Sơn đang khống chế sự phẫn nộ, "Con, đó là chị của con mà!"

"Từ lúc bố và người đàn bà ấy phản bội lại mẹ, từ khi bố chuyển Tiểu Vũ
sang cùng trường của con thì trong lòng con đã không còn bố nữa! Giờ con gọi bố là bố để cảm ơn đã cho con sinh mạng, nhưng tổn thương mà bố gây ra, cả đời này con sẽ khiến bố phải trả giá!" Dạ dày của Tiểu Kỳ đau
thắt, cô cắn răng cúp điện thoại lạnh lùng.

Thật buồn cười, Phương Chung Sơn và Phương Tiểu Vũ đều biết cô hận họ, nhưng họ vẫn giả dối như vậy.

Phương Tiểu Kỳ tự nhận mình là một người dám yêu, dám hận, vui mừng, thương
tâm đều hiện trên mặt, nhìn ai không vừa mắt là lập tức biểu lộ ra. Lúc
đi học, mọi người đều nói cô là người con gái yêu ghét rõ ràng. Nhưng
khi bước vào xã hội sau khi chịu nhiều thiệt thòi, như hồi làm việc ở
ngân hàng, trình độ nghiệp vụ của cô bình thường, cô nổ lực cải thiện
thái độ phục vụ của mình, không những luôn mỉm cười mà còn gần gũi, tinh tế với khách hàn