
g, do đó trong ngành liên tục ba lần được nhận danh
hiệu "Tấm gương phục vụ tiêu biểu", vừa được nhận danh hiệu vừa được
thưởng mỗi lần 500 tệ. Đây vốn là việc tốt, cô cũng khá ngưỡng mộ mình
có chút thành tích trong công việc. Lý Manh Manh có chút lo lắng, khuyên cô cẩn thận không sẽ bị công kích. Cô cười nói, không sao, thái độ phục vụ của mình có ai sánh bằng? Mọi người không chọn mình thì chọn ai?
Không ngờ lần bình chọn sau không có ai chọn cô, ý kiến thống nhất như
đã bàn bạc với nhau. Cô bực tức không hiểu chuyện gì? Cô giận đến nỗi
mắng chửi ở văn phòng: Giả dối, nhẫn tâm! Đồng nghiệp vẫn nói nói cười
cười bình thường như chưa xảy ra chuyện gì, thái độ lạnh lùng bỏ đi. Cô
bị tổn thương nặng nề, chạy đến chỗ Manh Manh khóc suốt nửa ngày. Về sau cô nhận ra "Tấm gương phục vụ tiêu biểu" nếu luôn thuộc về một người
thì người khác có cái gì để nhiệt tình làm việc? Mặc dù trong lòng bực
bội nhưng cũng không thể chửi mắng ở văn phòng, thật quá ấu trĩ. Từ hôm
đó cô chính thức nhận thức được những quy tắc lớn nhỏ trong xã hội,
không thể không thu lại bản tính chân thật của mình, không oán hận đối
với công việc, không tính toán về vinh dự, được bình chọn thì vui, không được cũng không nói gì. Kỳ quái, từ sau khi cô thay đổi, từ lãnh đạo
đến đồng nghiệp đều ca ngợi cô, nói cô đã trưởng thành.
Không biết bao đêm, khi Tiểu Kỳ bỏ chiếc mặt nạ của cả một ngày trở về là
chính mình than thở: Trưởng thành, mài phẳng những góc cạnh của mình,
trở thành không còn là mình gọi là trưởng thành. Trong công việc Tiểu Kỳ khống chế cá tính của mình, thay đổi thứ mình không muốn thay đổi.
Nhưng trong tiềm thức, trong cuộc sống cô vẫn luôn là mình, thậm chí cô
kiêu ngạo viết trên Weibo: Tôi cần là chính mình, Phương Tiểu Kỳ không
vì người khác nịnh nọt mà thay đổi. Thế là khi đối diện với người bố
phản bội, với Tiểu Vũ thì sự thù hận tận sâu trong lòng cô lại bị tiềm
thức phóng đại lên vô hạn. Phương Chung Sơn càng thể hiện sự thương xót
Tiểu Vũ, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cô càng bốc mạnh, trong lòng cô
chứa toàn thù hận, vì Phương Chung Sơn đã vùi dập mộng tưởng về hôn
nhân, tình yêu của cô trong suốt bao năm qua. Bao nhiêu năm, những năm
tháng cô trưởng thành, luôn cho rằng cha mẹ mình bước vào cuộc sống hôn
nhân gia đình ấm áp bằng một tình yêu thật đẹp. Phương Chung Sơn là
người đàn ông tốt nhất trên thế giới, khiêm nhường, tinh tế hào phóng... Tất cả từ ngữ hình dung về sự ấm áp đều có thể dùng cho ông, tự nhủ
mình trưởng thành cũng cần có tình yêu như vậy.
Nhưng
mộng tưởng bị dập vùi. Đúng lúc ảo tưởng về tình yêu, hôn nhân trong
tương lai trong nội tâm của người thiếu nữ trào dâng thì bố đề xuất việc ly hôn. Giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, mặc đồng nghiệp
khuyên nhủ, mặc cho nước mắt của Tiểu Kỳ và bà Từ cũng không thể làm ông hồi tâm chuyển ý, ông dẫn theo Ngụy Doanh và Tiểu Vũ bước ra khỏi cuộc
sống của cô. Người cha vốn là niềm kiêu ngạo của cô đột nhiên sụp đổ,
thậm chí ảo tưởng trong cô về một cuộc sống tốt đẹp cũng bị hủy hoại. Cô hận, ngọn lửa thù hận bừng bừng bốc cháy từ khi Phương Chung Sơn muốn
ly hôn, đốt cháy khiến cho cô đứng ngồi không yên, tìm mọi cách phá hoại tình yêu của Tiểu Vũ.
Đêm tĩnh mịch. Cô nằm trên giường
ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, Tiểu Kỳ, mày phải kiên định, phải vui vẻ, phải dũng cảm.
♥ Người mẹ
"Bố, bố, bố, đừng đi!" Mắt Phương Tiểu Kỳ cay cay, khóc khản cả tiếng.
Phương Chung Sơn quay đầu lại, mép miệng run run nhìn cô, nói lớn: "Tiểu Kỳ,
bố yêu con, tin ở bố." Nói xong ông nhìn Ngụy Doanh và Tiểu Vũ đang đợi
phía trước, cuối cùng trong do dự cất bước đi.
"Bố, bố
bố… Phương Tiểu Kỳ nhìn Phương Chung Sơn bước lên xe, chiếc xe vô tình
lăn bánh. Nước mắt trào ra, cô nghẹn họng hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao bố không
cần chúng ta nữa? Rốt cuộc là tại sao?"
Vai của bà Từ run lên, xoa xoa đầu con gái một cách mệt mỏi, mắt nhìn ra xa: “Tiểu Kỳ từ nay về sau chỉ còn lại hai mẹ con
Gia đình này không còn đàn ông nữa, vòi hoa sen hỏng khiến hai mẹ con bận
rộn cả ngày mới sửa xong, bóng đèn hỏng cũng là cô gọi điện cho bạn trai nào đó đến sửa. Mùa hè cô và bà Từ đi chợ bán buôn dưa hấu và dưa lê,
cô giống như một thằng con trai chỉ huy những kẻ theo đuổi mình...
"Bố, bố, đừng đi!" Một lần nữa Tiểu Kỳ lại trở về với ngã tư đường, trong
mắt của Phương Chung Sơn có sự đau xót, có sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
"Bố" Tiểu Kỳ mỉm cười nhảy vào lòng bố.
"Đúng là đứa con xấu xa, đã nặng như này rồi, bố sắp không bế nổi rồi!" Ông cười.
"Bố, bố." Tiểu Kỳ cười sặc lên, đưa đầu vào vòng tay hiền hậu của bố.
Trong phút chốc, mặt của ông trở nên do dự, run rẩy, trầm giọng nói: "Bố đi đây!"
"Bố!" Tiểu Kỳ bừng tỉnh, sờ sờ mặt, cả khuôn mặt ngập trong nước mắt.
Ngẩng đầu lên, bà Từ ngẩn người đứng ở cửa, cơ thể run lên, nhẹ giọng hỏi: "Con gái, lại nằm mơ sao?"
Tiểu Kỳ cố nở nụ cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, cô vẫn toét miệng,
''Không, con mơ thấy mình được gả cho một anh chàng đẹp trai, cưỡi BMW
đến đón con vào biệt thự!"
Bà Từ quay đi lau nước mắt,
rồi quay lại