
thế này… ??, không hiểu tại sao trái tim Thanh lại đập thật nhanh.. ??, tại sao mặt Thanh lại đỏ… ??, tại
sao tình cảm Thanh dành cho hắn không hề ghét như Thanh từng nghĩ ..
??mà hình như mọi thứ mà hắn có đang thu hút lấy Thanh.
Quá mệt
mỏi Thanh buông xuôi, Thanh cũng không biết là Thanh có đón nhận nụ hôn
của hắn không… ?? Thanh chỉ biết Thanh không hề ghét nó mà ngược lại
Thanh đang cảm thấy hạnh phúc.
Thanh đang khinh bỉ mình nhưng
Thanh không thể không nghĩ, không thể điều khiển được nhịp đập của con
tim, Thanh để mặc cho tình cảm điều khiển, mặc cho cảm giác ngọt ngào
xâm chiếm, bàn tay Thanh từ buông thõng, Thanh ôm lấy hắn, Thanh đón
nhận nụ hôn của hắn.
Đến khi hắn buông Thanh ra, Thanh cảm tưởng
Thanh vừa mới đánh mất một thứ thì đó quý giá lắm. Mặt Thanh đỏ bừng,
Thanh bước lùi lại, Thanh muốn bỏ chạy.
Hắn nắm lấy tay Thanh lôi lại, mặt hắn bây giờ cũng đỏ chẳng khác gì mặt Thanh. Hắn dịu giọng hỏi.
_Cô đã thấy khá hơn chưa…??
Thanh run giọng hỏi.
_Anh…anh nói như thế nghĩa là sao…??
Hắn cười khẩy.
_Nụ hôn của tôi đã đủ để sưởi ấm tâm hồn cô chưa…??
Thanh tái mặt, lời nói của hắn chẳng khác gì mũi dao nhọn. Thanh đang đau,
đang sầu khổ. Đúng là Thanh đáng khinh thật, tình cảm Thanh dành cho hai người con trai Thanh vẫn còn chưa xác định được, bây giờ Thanh lại đi
hôn một tên con trai khác.
Nước mắt Thanh tuôn như mưa, Thanh
thấy nhục nhã quá, uất ức quá, thấy mình rẻ mạt, và đáng khinh quá. Tại
sao Thanh có thể hôn bạn của bạn trai, tại sao Thanh có thể làm như
thế…?? Con tim Thanh đã bị điên, đầu óc Thanh đã bị mù rồi sao…??
Thanh ôm lấy mặt, Thanh khóc nức nở, không thể chịu đựng thêm một phút giây
nào nữa. Thanh quay lưng bỏ đi, hắn đứng lặng nhìn bóng dáng Thanh xa
dần, lòng hắn tan nát, hắn biết là hắn hơi quá, hơi tàn nhẫn khi sỉ nhục Thanh nhưng những lời nói của Thanh trước báo chí hôm nay khiến hắn
phát điên, hắn đang ghen, đang hận Thanh, hắn muốn làm Thanh đau, muốn
làm Thanh khóc, muốn Thanh cảm nhận được một phần nỗi đau của hắn.
Thanh loạng choạng bỏ đi, quá mệt mỏi, quá run, quá uất ức, Thanh ngã nhào
xuống nền gạch, hắn sợ hãi, hắn chạy thật nhanh lại chỗ Thanh đứng, hắn
lo lắng hỏi.
_Em…em không sao chứ…??
Thanh ngước đôi mắt đầy lệ lên nhìn hắn. Thanh căm giận hét.
_Anh biến đi…!! Đừng có lại gần tôi…!! Tôi không cần anh thương hại…!!
Hắn nhìn Thanh, hắn muốn nói cho Thanh biết tình cảm của hắn, nhưng hắn
không làm được, hắn không thể mở miệng, vì bây giờ vẫn còn quá sớm để
nói ra, còn quá sớm để biết Thanh có yêu hắn không..?? có thích hắn
không…?? Chỉ khi nào chắc chắn hắn mới dám tỏ lòng hắn cho Thanh biết,
còn bây giờ hắn chỉ dám đứng một chỗ để quan sát Thanh, để nhìn Thanh,
để bảo vệ Thanh.
Hắn lôi Thanh đứng dậy, Thanh bị trẹo chân nên
đứng không còn vững nữa, hắn vừa buông tay Thanh ra là Thanh lại gần như ngã nhào xuống đất. Hắn hốt hoảng.
_Chân em sao rồi…??
Hắn cúi xuống, hắn tháo đôi giày của Thanh ra, hắn nắn chân Thanh. Thanh đỏ bừng mặt, vội rụt chân lại, Thanh lắp bắp.
_Không…không cần. Tôi …tôi có thể tự lo..!!
Hắn tức giận.
_Bây giờ mà cô vẫn còn mạnh miệng nói là không cần được hay sao…?? Cô nên
nhớ cô đang bị trẹo chân, nếu không có tôi cô không thể đi được đâu…!!
Thanh lạnh lùng.
_Không có anh tôi vẫn đi được như thường. Anh đừng tưởng không có anh tôi
không làm được gì, với tôi bị trẹo chân thế này đâu phải là lần đầu…!!
Hắn cười nhạt, hắn bỏ đi. Thanh nhìn hắn, nước mắt Thanh chảy xuống, Thanh
muốn gọi hắn lại nhưng Thanh không dám, Thanh sợ cảm giác đang trào lên
trong lòng Thanh, tại sao khi ở gần hắn lại cho Thanh cảm giác ở gần một người…?? Tại sao…??
Thanh cố đứng lên nhưng cái chân đau làm
Thanh lại phải ngồi xuống. Thanh ngước nhìn bầu trời đêm, hôm nay có
nhiều sao quá, Thanh lẩm bẩm.
_Mình đúng là lẩm cẩm mất rồi, đời
mình từ nay sẽ chỉ toàn một màu đen u tối. Biết là yêu luôn làm cho con
người ta khổ nhưng nếu sống mà không yêu ai thì cũng giống như tồn tại
mà cứ ngỡ tưởng là mình đã chết rồi…!!
Thanh còn loay hoay chưa
biết làm gì. Hắn bước lại gần Thanh, Thanh giật mình nhìn hắn. Nhìn thấy hắn khiến lòng Thanh vui hẳn nhưng ngoài mặt Thanh vẫn tỏ ra lạnh lùng.
_Anh còn đến đây làm gì…?? Tôi tưởng anh đã bỏ đi rồi…??
_Đúng là tôi đã định bỏ mặc cô. Nhưng vì nhớ đến cái ơn cô cứu mạng tôi nên tôi không nỡ….!!
Thanh bực mình.
_Cảm ơn anh nhưng tôi không cần anh phải trả ơn tôi. Tôi không muốn mắc nợ ân tình của người khác…!!
Hắn mai mỉa.
_Cô yên tâm vì tôi giúp cô không phải là giúp không công. Tôi giúp cô vì tôi cần cô làm cho tôi một việc…!!
Thanh run giọng hỏi.
_Anh muốn tôi làm gì…??
Hắn nhìn thẳng vào mặt Thanh, hắn nói từng từ một.
_Lúc nữa cô sẽ biết…!!
Thanh giãy nảy.
_Tôi cầ