
khả năng, giữa
biển chỉ có nắng và gió thế này, Thanh có thể đi đâu, có thể chạy đi đâu được nữa…??
Thanh ghét hắn, Thanh chưa gặp tên nào độc tài như
tên này, ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã ép Thanh làm theo ý hắn, cái
cách hắn nhìn Thanh, nói chuyện với Thanh, dùng thủ đoạn với Thanh sao
mà giống với một người thế. Tại sao hắn lại cho Thanh cảm giác Thanh
đang ở bên cạnh Long…?? Tại sao…??
Bàn ăn đã được dọn ra, Thanh đã đói lắm rồi. Cầm lấy cái thìa, Thanh nuốt nước bọt đánh ực một cái. Hắn phì cười bảo Thanh.
_Em ăn đi…!! Nhìn em bây giờ rất giống một đứa trẻ đang thèm sữa mẹ…!!
Thanh đỏ bừng cả mặt, lời ví von của hắn khiến Thanh cáu.
_Anh vừa bảo gì…?? Sao anh dám bảo tôi giống một đứa trẻ mới sinh hả…?? Đúng là đồ khùng…!!
Hắn nhíu mày.
_Em có biết từ tối hôm qua đến giờ em chửu anh, rủa anh bao nhiêu lần không hả…?? Em có muốn anh xử em không…??
Chiếc thìa Thanh đang cầm trên tay run run, Thanh lắp bắp nói.
_Không….không…!!
Hắn cảm nhận được sự sợ hãi của Thanh, được nước hắn làm tới.
_Em nên biết điều một chút. Anh nói gì em phải nghe, bảo gì em phải làm theo…!!
Hắn giả vờ thở dài.
_Nếu không anh mà xuống tay thì đời em kể như không còn chỗ để trốn nữa đâu. Anh mà muốn làm gì thì anh sẽ làm bằng được. Em nên tránh xa hắn ra,
nếu em để anh thấy em và hắn âu yếm nhau thêm một lần nữa thì anh sẽ
biến em thành của anh…!!
Thanh từ run hóa giận, Thanh hét.
_Sao anh dám nói với tôi như thế hả…?? Chính anh bắt cóc tôi ra đây, chính
anh ép tôi hôn anh…!! Bây giờ anh lại yêu cầu tôi tránh xa anh ấy…!! Anh là gì của tôi…??, anh lấy tư cách gì để kiểm soát đời sống tình cảm của tôi…?? Tôi có quyền làm những gì mà tôi thích, tôi không phải nghe lời
ai cả…!!
Thanh còn chưa dứt lời, hắn đứng dậy, hắn chồm người
sang chỗ Thanh ngồi, một nụ hôn nhẹ lên môi Thanh. Thanh đỏ bừng cả mặt, Thanh run run.
_Anh…anh….!!
Hắn mỉm cười.
_Anh
không nói đùa đâu. Anh sẽ thực hiện theo những gì mà anh nói. Anh từng
bảo em là anh thích em nên anh không thể ngồi yên nhìn em thuộc về hắn
được. Anh sẽ phải dành lấy em, giữ lấy em, và biến em thành của anh…!!
Thanh run giọng.
_Anh…anh bảo sao…?? Sao anh có thể nói thế…?? Tôi là bạn gái của anh Hoàng, tôi
không thể làm tổn thương anh ấy, và anh cũng không thể làm như thế…!!
Hắn nắm lấy tay Thanh, đôi mắt hắn nhìn Thanh nồng nàn, hắn bảo.
_Anh biết là anh không nên làm tổn thương hắn nhưng trong tình yêu không thể có chuyện nhường hay không nhường, nếu em nói em yêu hắn, thích hắn anh sẵn sàng nhường em cho hắn nhưng nếu em không thích hắn, không yêu hắn
thì sao…??
_Anh là một thằng đàn ông từ xưa đến nay khi đã yêu ai thì chỉ yêu duy nhất một mình người đó, chỉ muốn người đó thuộc về anh. Anh không thể chịu đựng được cảnh người con gái anh yêu tay trong tay
đi với người con trai khác mà không phải là anh…!!
_Anh sẽ làm
tất cả để hóa giải sự hiểu lầm này. Em hãy nói cho anh biết, em có yêu,
có thích Hoàng Quân không…?? Em nói mau lên, anh cần phải biết được sự
thật…!!
Thanh sợ hãi không nói nên lời, Thanh im lặng không đáp lời Long, Thanh cúi gằm mặt xuống. Long cười nhạt.
_Đến ngay cả bản thân em có thích có yêu Hoàng Quân không em cũng không biết thế thì làm sao em xác định được tình cảm của mình. Anh muốn em trong
tình yêu phải rõ ràng, phải dứt khoát, anh không muốn em phải khổ sở,
phải chia đôi con tim của em ra…!!
Thanh nhìn hắn, Thanh cay đắng nói.
_Nếu anh hỏi thì em cũng nói luôn. Em không thể yêu anh, không thể thích anh vì em đã là bạn gái của người khác, trái tim em đã thuộc về người khác. Dù em có đi hoang, có điên rồ, em cũng không cho phép bản thân em làm
sai hơn nữa, làm khổ người khác hơn nữa. Em nên quay về vai trò của
chính em thôi, trong trò chơi này em là một kẻ chiến bại, một kẻ không
ra gì nhưng em sẽ cố gắng hết sức để không ai phải đau, phải rơi lệ vì
em…!!
Hắn mai mỉa.
_Cô cao thượng quá, hoàn hảo quá và
cũng ngu ngốc quá. Tại sao cô không sống thật với chính con người cô,
không trung thành với cảm giác, với trái tim cô. Tại sao cô phải đóng
giả là một người khác, phải cố gồng mình để làm vui lòng người khác. Cô
có biết là cô đang hại chính mình và cũng đang làm hại người khác
không…??
Thanh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn, không thể ngăn
được dòng nước mắt đang trực trào ra, Thanh khóc. Đã từ lâu lắm rồi,
Thanh không còn biết khóc là gì, không còn biết đau là gì, Thanh vô tư
sống, vô tư cười, vô tư trong sáng hồn nhiên đùa nghịch cùng mọi người.
Thanh không bao giờ nghĩ là cũng có lúc trái tim Thanh rung động vì một người con trai, càng không nghĩ là Thanh sẽ yêu, sẽ thích người mà Thanh ghét cay ghét đắng, sẽ yêu một kẻ mà từng có lúc Thanh muốn kẻ đó biến mất
mãi mãi khỏi thế gian, từng muốn hạ đo ván kẻ đó. Tại sao ông trời lại
trêu ngươi trái tim Thanh thế này…