Tôi Không Phải Thiên Tài

Tôi Không Phải Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327314

Bình chọn: 8.5.00/10/731 lượt.

hỉ hận không thể ngay lập tức xong đi tìm Amy túm
lại mà trút bực một trận!

Bên này Á Quân trong phòng trà nước
cũng đang thở vắn than dài nghịch nước cạnh bể, vừa rồi Liêu Mỹ vào pha
cà phê có nghe được một chút nội dung cuộc điện thoại của cô, bèn cười
nói, “Không muốn đi thì đừng đi nữa”. Á Quân mặt buồn rười rượi đáp,
“Lần này lại là cháu ruột của người giới thiệu cơ, sao mà không đi được
chứ, ôi mẹ ơi là mẹ, con đến chết mất thôi ~!”. Cô kêu thảm thiết, tuyệt vọng trở về. Liêu Mỹ cười cười, bước theo ra.

Về chỗ ngồi, đã
thấy Vi Tinh mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn
máy tính. Á Quân tuy khổ sở trong lòng song vẫn nhoài qua tấm chắn hỏi,
“Cậu lại sao thế?”. Vi Tinh tức đến líu cả lưỡi, không đợi cô nói hết, Á Quân cười khinh bỉ, “Nó mà không làm thế thì không còn là nó nữa rồi!”. Liêu Mỹ từ đầu vẫn im không lên tiếng, lúc này mới vỗ vai Vi Tinh,
“Đừng lo, để tớ giúp một tay, cái gì khác thì không biết, chứ mấy cái
bảng biểu kinh doanh tớ quen lắm rồi, còn là tớ thiết kế nữa, chuyện
nhỏ. Đã cc cho sếp rồi, cậu không làm xong làm tốt không được, nếu không ấn tượng của họ về cậu sẽ rất không hay”.

Vi Tinh trong lòng vô
cùng cảm động, tuy gần đây cảm giác với Liêu Mỹ có phần kỳ lạ, cô không
ngớt nói, “A May, cảm ơn cậu, hôm nào tớ sẽ mời cậu một bữa thịnh
soạn!”. Liêu Mỹ mỉm cười, “Được rồi, gửi mail qua đây”, nói rồi quay
người về ngăn của mình ở cạnh đó. Á Quân toe toét nói, “Đúng đấy, tớ
cũng giúp cậu, đúng lúc chiều nay không có việc gì, tớ cũng muốn xem xem con mụ chết tiệt ấy còn há miệng mà nói được gì nữa!”. Vi Tinh ôm chầm
lấy cô, “Mỹ nữ, nàng cũng bữa thịnh soạn nhé!”.

“Thịnh soạn thì
thôi miễn, chị em tốt chúng ta không cần khách sáo”, Á Quân tạo dáng hai đao dắt sườn. Vi Tinh nói cảm động quá, nước mũi sắp rớt cả ra rồi, Á
Quân giả bộ buồn nôn, cái đấy thì miễn đi, cậu cũng giúp tớ một chuyện
nhỏ là được. “Không thành vấn đề”, Vi Tinh vỗ ngực, “Có chuyện gì,
nói!”. “Đi xem mặt hộ tớ nhé”, Á Quân chắp hai tay khẽ nói, “Cái gì?”,
Vi Tinh có phần choáng váng.

“Cậu biết người ta có Tạ Quân rồi,
không muốn đi xem mặt nữa mà, nhưng cháu ruột của bác Ngô tớ thực sự
không có cách nào từ chối, Vi Vi ~ ~ ~”, Á Quân nói về tội nghiệp. “Thế
thì cậu cứ đi gặp rồi nói không thích không được sao?”, Vi Tinh đề xuất. “Tớ vừa rồi không phải đã hẹn làm tóc rồi còn gì, người ta là boss tạo
kiểu, chỉ làm việc nửa ngày thứ hai thôi, Vi Vi, hạnh phúc của tớ đều
nằm cả trong tay cậu, cậu cũng không muốn vụ mai mối lần đầu của cậu
thất bại chứ”. Á Quân vừa nói vừa chắp tay cầu xin.

Vi Tinh nhất
thời có phần hoa mắt chóng mặt, không tiện từ chối nhưng đồng ý cũng
thấy không phải, không phải ở đâu cơ chứ… Á Quân thừa thắng xông lên,
“Cậu chẳng phải cũng chưa có bạn trai là gì? Nghe nói anh chàng này điều kiện cực tốt, có học vấn lại hài hước, nếu không phải vì đã có Tạ Quân, tớ nhất định sẽ đi, Vi Vi ~ ~ ~ cứ coi như đi ăn bữa cơm thôi, nhỡ đâu
cậu lại thấy vừa mắt thì sao?”, Á Quân văn vẹo tay áo Vi Tinh.

“Không thể nào!”, Vi Tinh không cần nghĩ ngợi đáp luôn. “Tại sao lại không
thể?”, Á Quân nhìn cô nghi ngờ, “Cậu có ai rồi à?”, “Đâu có”, Vi Tinh ậm ờ, không muốn nói nhiều. Cô nghĩ bụng dù sao cũng chỉ là ăn chùa một
bữa thôi, lại giúp được Á Quân, nhất cử lưỡng tiện cũng tốt, chắc không
vấn đề gì.

“Vậy, ăn ở đâu?”, Vi Tinh hỏi, Á Quân cười phì, “Chưa
chi đã hỏi ngay trọng tâm thế hả bà?”. “Lắm chuyện, tớ vốn đã là nhắm
cơm không nhắm người mà!”, Vi Tinh không khách khi đáp. “Buffet cao cấp
Kim Tiền Báo, ngay chỗ gần công ty chúng ta, sao hả, không thiệt chứ?
Sáu rưỡi đến là được, cám ơn cậu nhé, bắt đầu làm việc thôi!”, Á Quân
cười nói.

Vi Tinh nghe thấy cũng được, từ lâu đã nghe nhà hàng đó không tồi song mình mãi chưa đi lần nào, coi như mở mang kiến thức vậy.

Liêu Mỹ đang bận rộn sát vách lôi điện thoại ra gửi một tin nhắn, “Tối nay bảy giờ, Kim Tiền Báo XXX, không gặp không về”.

Chưa đầy năm phút sau, âm báo tin nhắn vang lên, Liêu Mỹ mở ra xem, trên màn hình chỉ độc một chứ ‘Ok!”.



“Sư phụ, đến phía
trước bác quay đầu lại, … đúng rồi, là ở đây, phiền bác tấp vào đầu ngõ
phía trước”, Á Quân chỉ đường cho bác lái taxi. “Có ngay!”, bác tài
nhanh nhẹn đánh vô lăng, quay đầu trước khi chuyển đèn đỏ.

“Dear, cậu xuống xe thấy tòa nhà ở bên tay trái, Kim Tiền báo không phải ba
tầng thì là bốn tầng, cậu nói số đặt bàn là… để tớ xem, là 177, nhất
định không được để lòi đuôi nhé! Không là toi đấy!”. Á Quân vừa xem tin
nhắn vừa nói. “Biết rồi, cậu nói cả trăm lần rồi, ai ui!”. Vi Tinh nói
rồi định đưa tay lên dụi mắt, tay vừa giơ lên đã bị Á Quân vỗ cho một
cái.

“Tớ bảo cậu lát nữa đừng có dụi lung tung, không là thành
gấu trúc đấy!’, Á Quân cười gian. Vi Tinh buồn bực trợn mắt, “Ai bảo cậu cứ nhất định đòi đánh mascara cho tớ, giờ tớ thấy mí mắt vừa nặng vừa
dính, khó chịu chết đi được”. “Linh tinh, lông mi dài ra gấp đôi, không
nặng mới là lạ, có điều tớ nói thật, cậu chẳ


Insane