XtGem Forum catalog
Tôi Không Phải Thiên Tài

Tôi Không Phải Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326570

Bình chọn: 8.00/10/657 lượt.

húng ta còn không tốt hay sao? Lẽ nào bà
muốn Vi Tinh thân với nhà họ, cho chúng ta ra rìa? Bà nói xem bọn nó
muốn gần gũi với những người thấu tình đạt lý hơn, hay là… hả? Phải
không nào, tương lai còn dài lắm…”, ông Vi ra vẻ chỉ đường dẫn lối. Bà
Vi nghĩ thấy cũng có lý, nếu có thể giành Mễ Dương về phía mình, thì bà
nhà đối diện kia lại chẳng… Nghĩ tới cảnh tượng đó, bà Vi hài lòng bước
xuống lầu.

Mễ Dương vừa vào phòng đã bị bắt vào nhà vệ sinh rửa
tay, xong mới được phép trèo lên sô pha, cùng hưởng thảm điện với Vi đại tiểu thư. Hệ thống sưởi ấm của tiểu khu năm nay suốt ngày có vấn đề,
lúc được lúc không, nhiệt độ trong nhà chẳng khác ngoài trời là mấy. “Ôi chao, lạnh cóng cả rồi.” Vi Tinh cắn răng kêu lên, Mễ Dương liều mạng,
ôm chặt lấy Vi Tinh, cố tình ghì cái mũi lạnh buốt vào cổ Vi Tinh, một
luồng hơi ấm nhanh chóng bao bọc lấy anh. Mễ Dương trong lòng nở hoa,
thảo nào lúc trước mấy anh em lấy vợ rồi đều nhanh nhanh chóng chóng về
nhà, cảm giác được ôm vợ vào lòng sau một ngày vất vả thật sung sướng
biết bao!

“Nói mau, cậu mua cho tớ cái gì nào?” Anh cười hỏi, Vi
Tinh không vùng ra được đành trợn mắt nhìn anh, ngả ra đệm tựa sô pha
lôi ra một túi đồ. Mễ Dương cầm lên xem, là một túi tất, màu sắc cũng
được, màu ghi, nhưng sao trông cứ thấy thế nào ấy, xé vỏ ngoài ra xem,
“Ha!”, Mễ Dương phì cười, “Sao tất mà còn chia đủ năm ngón thế này?”, Vi Tinh toe toét, “Ngộ không? Hôm nay tớ lấy ở chỗ Á Quân về đấy, cậu mau
xỏ vào tớ xem nào!”

Mễ Dương lập tức lột đôi tất đang đi ra, xỏ
đôi mới vào, năm ngón chân lần lượt in hình cừu vui vẻ và sói xám, cử
động một cái trông lại càng hay. Mễ Dương nhìn trái nhìn phải rồi cười
nói: “Cũng được, tớ về phải chăm chỉ luyện cho ngón chân linh hoạt, để
lần sau cậu bảo tớ làm việc gì, có thể dùng ngón chân làm là OK rồi!”

Vi Tinh vui mừng hết cỡ, lấy ngón chân mình giẫm lên sói xám ở ngón cái Mễ Dương, ầm ĩ một lát bỗng thấy là lạ, cô phốc cái túm chặt lấy tay cảnh
sát Mễ, nửa cười nửa không nói: “Đồng chí cảnh sát định giở trò lưu manh đấy hả?”. Mễ Dương tự nhiên như không đáp: “Đâu có đâu.” Vi Tinh cười
khẩy một cái, “Không có? Vậy cậu sờ vào đâu thế hả?!”. Mễ Dương làm ra
vẻ bừng tỉnh, “Hả? Xin lỗi nhé, phẳng thế này, tớ lại cứ tưởng là sau
lưng cơ đấy!”

“Cậu chán sống rồi hả! Xem quy hoa điểm huyệt thủ
của ta đây!!” Vi Tinh gào thét xông lên, Mễ Dương hi hi ha ha né tránh,
tuy bị véo đến nhe nanh trợn mắt, nhưng vẫn cố “ăn đậu phụ”, môi dẩu lên như loài thú ăn kiến đòi hôn Vi Tinh. Vi đại tiểu thư đương nhiên không chịu, lẩn như trạch trốn, sau cùng cảnh sát Mễ buồn rầu nói: “Sao tớ
cảm giác mình cứ như hắc sơn lão yêu trong Đại Thoại Tây Du ấy nhỉ, chạy quanh cậu đến cả N vòng rồi, hút tí chân khí mà khó thế sao?”

“Ha ha, đương nhiên!”, Vi Tinh cười lộ cả răng hàm, rồi “Umm!”, hay rồi, Mễ Dương cực kỳ đắc ý, cuối cùng cũng hút được rồi, quả nhiên là rất bổ…
hai người còn đang ngây ngất thì Vi Tinh nhận được điện thoại của Jane,
bảo cô lên mạng trả lời thư cho một đồng nghiệp ở Hồng Kông. Vi Tinh
nhanh chóng về phòng mở máy tính.

Ở đồn hôm nay phát cho một túi
táo, Mễ Dương nhặt hai quả rửa sạch, định ăn cùng Vi Tinh, “Tinh Tinh”,
âm báo có tin nhắn, lôi điện thoại ra xem, là MMS[7'>: Quần áo của
Lakers[8'>, chữ ký của Kobe[9'>, dưới chỉ độc một câu: “May mắn thật, chữ
ký xịn luôn!”, “Phù…” Mễ Dương thở dài. Cô ấy còn biết mình thích gì
nữa… nghĩ lại câu nói lúc trước của chị Trương, Mễ Dương thầm hạ quyết
tâm: Cứ thế mà làm!

[7'>. Tin nhắn đa phương tiện.

[8'>. Los Angeles Lakers: đội bóng thuộc giải bóng rổ nhà nghề Mỹ NBA.

[9'>. Kobe Bryant: một cầu thủ của Los Angeles Lakers.

“Tốt quá, vậy cám ơn cháu, cháu làm việc đi, ừ, hẹn gặp lại.” Bà Mễ gượng
cười đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau hừ một câu: “Cô ta có ý gì
chứ.” Ông Mễ ngồi đọc báo bên cạnh cười, “Con gái người ta đúng là lễ độ hiểu chuyện, ra nước ngoài cũng không quên gọi điện hỏi thăm chúng ta,
còn hỏi bà thích cái gì nữa chứ, thế chẳng phải quá tốt hay sao? Đều là
người môt nhà cả mà.”

Cái gì mà người một nhà chứ, bà Mễ oán
thầm, cầm quyển tiểu thuyết trên bàn uống trà lên lật giở trang được
trang không, trong lòng bắt đầu tính toán. Từ sau chuyện viếng thăm của
hai mẹ con họ lần trước, tuần nào bà Liêu cũng gọi điện thoại đến, nói
chuyện với bà và cả chồng bà, thời gian không dài, song khiến người ta
cảm thấy dễ chịu, ít nhất là chồng bà thấy rất vui. Hôm trước Mễ Dương
đi mua báo quên điện thoại, bà cũng đã xem tin nhắn Liêu Mỹ gửi cho Mễ
Dương rồi, loáng thoáng tìm hiểu được, Liêu Mỹ gần như ngày nào cũng
nhắn tin cho Mễ Dương, mà còn bất chấp thái độ Mễ Dương thế nào, vẫn
không thôi liên lạc. Mục đích của con bé này rõ ràng quá rồi, chính là
nhằm vào con trai của mình đây mà!

Nếu đổi lại là người con gái
khác, dù có kém Liêu Mỹ tí chút mà theo đuổi Mễ Dương như thế, bà Mễ lại chẳng đến tận Ung Hòa Cung thắp hương không chừng, nhưng Liêu Mỹ thì…
“Haizz…”, bà Mễ than thở. Ông Mễ buồn