XtGem Forum catalog
Tôi Không Phải Thiên Tài

Tôi Không Phải Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326542

Bình chọn: 7.00/10/654 lượt.

cười lắc lắc đầu, “Vi Tinh thì bà
không thích, giờ Tiểu Mỹ có ý đó với con trai mình, bà vẫn không ưa,
thật không biết phải thế nào thì mới vừa ý bà.”

“Chỉ cần không
phải hai đứa nó là được!”, bà Mễ gắt lên. Ông Mễ cười xòa, “Lúc đầu bà
còn nói chỉ cần không phải Vi Tinh là được, giờ thì sao?”. Bà Mễ bị dồn
cho không nói được câu nào, tức tối hồi lâu đột nhiên hiểu ra, “Ơ, hóa
ra ông cũng biết chuyện Liêu Mỹ có ý đồ với con trai mình à?”

“Tôi đâu có ngốc đến mức ấy.” Ông Mễ giở báo soàn soạt. Bà Mễ xán lại hỏi:
“Vậy ý ông thì sao?”. “Câu hỏi này của bà có vấn đề, có phải tôi lấy vợ
đâu, bà phải hỏi con trai chứ.”, ông Mễ nửa đùa nửa thật nói. Bà Mễ trợn mắt, “Thế thì còn nói làm gì?”. “Hề hề”, ông Mễ cười, “Cho nên mới nói, bà chẳng phải đã nghe ra rồi sao? Đừng làm khó cho con trai nữa.” Nói
xong lại tiện miệng hỏi: “Mễ Dương sao vẫn chưa về nhỉ?”

“Nhà đối diện chứ đâu.” Bà Mễ hừ một tiếng. Ông Mễ sững lại, vô thức quay đầu
nhìn ra cửa, “Sao bà biết?”. “Bởi vì tôi là mẹ nó!”, ông Mễ đang định
gật gù lại thấy có gì không phải, “Thế ông bà Vi cũng ở nhà sao?”. “Đi
dạo rồi.”, “Cái đấy mà bà cũng biết?” ông Mễ có phần buồn cười, người
phụ nữ này có phải lính trinh sát trời sinh không hả. “Có gì lạ đâu, tôi làm hàng xóm với họ hơn hai mươi năm nay rồi, họ nghĩ gì tôi còn không
biết sao?! Chẳng phải…”, bà Mễ chưa nói hết câu, thì nhân vật chính xuất hiện, “Bố, mẹ, con về rồi đây!” Mễ Dương cưới tít mắt chào bố mẹ.

Bà Mễ đứng dậy đón áo khoác anh đưa, bỗng túm lấy cằm Mễ Dương, “Miệng con làm sao thế này, bị chó cắn à?”. Mễ Dương giật thót, theo phản xạ liếm
liếm môi, quả nhiên có vị máu nhàn nhạt – Cô nàng Vi Tinh này ghê gớm
thật. Thấy con trai không trả lời câu hỏi của mình, lại còn bắt đầu cười ngây ngô như đang hồi tưởng điều gì, bà Mễ chán nản càu nhàu: “Đúng là
nghiệp chướng mà!”

Mễ Dương cởi áo khoác đi rửa mặt, từ nhà vệ
sinh nghe tiếng bà mẹ hỏi: “Này, Mễ Dương, cái hộp này của con đựng thứ
gì thế? Gói đẹp gớm nhỉ, sao còn có cả hai đôi tất nữa?. Nghe bà nói
thế, Mễ Dương mới nhớ ra khi nãy trước lúc ra cửa Vi Tinh nhét cho anh
cái hộp đó, bảo về nhà hãy xem, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Không
có gì đâu ạ, của Vi Tinh cho con, mẹ cứ để đấy được rồi.” Mễ Dương hét
lên, thấy bà xã lật qua lật lại cái hộp như nghiên cứu bom, còn để cạnh
tai lắc lắc nghe ngóng, ông Mễ thấy hơi buồn cười, “Con trai chẳng đã
nói rồi sao? Bảo chúng ta đừng động vào mà.” Bà Mễ vừa nghe bảo của Vi
Tinh đưa, trong lòng cứ như có lửa đốt, nhưng miệng vẫn không chịu thừa
nhận. “Mễ Dương chỉ bảo để đấy chứ có nói là không được động vào đâu,
tôi xem một tí cũng không được sao? Có gì mà không được?”

Ông Mễ
lắc đầu bó tay, bà như thế chẳng phải là già mồm cãi cố hay sao, thấy bà Mễ bắt đầu mở nắp hộp thật, “Bà đừng…”, ông còn chưa nói hết câu, Mễ
Dương đang lau mặt trong nhà tắm đã nghe tiếng bà Mễ la thất thanh, tim
anh đập thình thịch, vội vàng phi ra, liền thấy bà mẹ ôm mũi ngồi bệt
trên đất, ông bố đứng đỡ bên cạnh dở khóc dở cười. Mễ Dương đang định
hỏi có chuyện gì, chợt phát hiện chiếc hộp Vi Tinh đưa cho bật mở rơi
trên sàn, một nắm đấm xốp màu đỏ tươi đang lắc lư trên lò xo…

“Tạ Quân, anh không phải tiễn nữa, tôi ra cổng tự bắt taxi được rồi.” Á
Quân cười dịu dàng. Tạ Quân mỉm cười lắc đầu, “Con ngõ ngoài cổng hơi
tối, đợi cô lên xe rồi tôi về.”. “Vậy cũng được.” Á Quân cũng không
khách sáo nữa, vừa đi vừa nói chuyện về bóng đá, rồi giải ngoại hạng
Anh, Serie A, ... cô từ lâu đã nghe mấy cậu lính nói Tạ Quân rất thích
bóng đá.

Ra đến đường, đợi một lúc vẫn không có xe, vốn kiến thức bóng đá mà Á Quân bổ sung cấp tốc đã gần cạn, đang đau đầu không biết
nói tiếp chuyện gì. Tạ Quân bỗng mỉm cười, “Không thích bóng đã cũng
không sao.”. “Hả?” Á Quân thoáng sững sờ, tiếp đó hiểu ra Tạ Quân biết
cô chỉ vì muốn lấy lòng anh mới tìm hiểu về bóng đá.

Á Quân có
phần lúng túng, cô cắn môi không nói gì, Tạ Quân nói thế, là muốn từ
chối mình hay sao? Đúng lúc đó một chiếc taxi trờ tới, bác tài kéo cửa
kính xe xuống hỏi: “Hai vị đi xe không?”. Tạ Quân đang định chạy ra mở
giúp cửa xe. Á Quân đột nhiên ngăn anh lại, nghiêng đầu nói với bác tài: “Bác à, cháu lát nữa mới đi, hay là bác đi một vòng rồi quay lại?”. Bác tài lầm bầm câu gì đó, rồi vặn vô lăng lái đi.

Tạ Quân hơi ngạc
nhiên cười, không đợi anh mở miệng, Á Quân hít một hơi sâu, rồi cao
giọng: “Đúng, anh nói không sai, tôi không thích bóng đá, nhưng tôi
thích anh!”. Tạ Quân ngơ ngác, lời tỏ tình bất ngờ khiến anh lúng ta
lúng túng, chỉ thấy mặt nóng bừng, nhìn vẻ mặt thẳng thắn của Á Quân,
nhất thời không biết phải nói gì.

Lần trước gọi điện cho Vi Tinh
vốn định hẹn cô ra ngoài, Vi Tinh lại còn cười bảo anh lính tráng gì mà
nhát gan, muốn hẹn Á Quân còn phải đi đường vòng qua cô. Tạ Quân nghe
thấy có vấn đề, nhưng vẫn không chắc lắm, bèn mượn lời hỏi thăm dò thêm
mấy câu, sau đó mới phát hiện mình bị hiểu lầm rồi, hoàn toàn bị hiểu
lầm rồi! Chuyện anh và Vi Tinh nói với nhau hôm t