
>-Chị Linda,
sao hôm nay chị lại đến đây, có chuyện gì à? _Key từ trong quán hơt hải chạy
ra
-Cứ có chuyện mới được đến hả?
-Hì, tại lâu ko thấy Linda đến nên Key
thấy lạ thôi mà, hì, mọi người vào đi
3 người bọn nó vào quán,cả quán phải
ngước nhìn. Nó ngồi xuống, nhâm nhi vị của cocktail quen thuộc.
-Đúng là hôm
nay tao đến đây có chuyện _nó nói với Quỳnh cả VAnh
-Có chuyện gì à?
-Kêu
hết bon đàn em ra đây, chị Linda có điều dặn dò _Ella nói với key
-Dạ
Nó
ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ đang tận hưởng thú vui, nhưng trong lòng thì đang cáu
sôi tiết
-Chị, tất cả đã có mặt ạ
Nó đảo mắt qua 1 lượt, rồi lại cầm ly
cocktail lên uống,
-Ra đây đi! _nó nói 1 câu mà chả ai hiểu
-Thế rốt cuộc
có chuyện gì vậy? _Quỳnh cả Vanh đồng thanh
-Tẹo nữa tụi mày sẽ biết, nói
nhiều, mỏi mồm
Tất cả mọi người thấy cái vẻ lạnh lùng của nó mà ko khỏi rung
mình, nhìn nhau, ko biết làm thế nào
-Ra đây đi, Linda này ko thích chờ
đợi
Tất cả vẫn im lặng, ko 1 ai dám nói gì, cũng ko dám nhìn thẳng vào mặt nó
nữa. Trông nó lúc này thật đáng sợ
-RA ĐÂY TRƯỚC KHI TAO NHÉT MÀY VÀO QUAN
TÀI NÉM RA BIỂN! _nó hét lên, bực mình rồi đấy
Có 1 tên từ nãy đến giờ run
cầm cập, lúc nó hét thì sợ quá, đành bước ra
-Em…em xin lỗi
-Lỗi? Lỗi của
mày là gì? _nó giả nai
-em..em..thật sự xin lỗi, là do em bị ép buộc
-Ngậm
mồm lại! Tao ko muốn nghe giải thích…Mày có biết mày đã pahmj sai lầm gì hay
ko?
-Em…em biết ạ
-Là gì?
-Là…là..là tự ý theo dõi và điều tra về gia
thế của chị 2 ạ!
-Cái gì? Ngươi dám đi điều tra về thân thế của Linda _lần
này là cả Ella, Kô và Key cùng lên tiếng
-Hà, ra thế, biết mà vẫn làm, giỏi
lắm…xử đi! _nói 1 câu ngắn gọn mà xúc tích(xử đi), lũ đàn em tự hiểu phải làm
gì
-Chị à, em xin lỗi, em bị ép buộc…_tên này vẫn cố nói khi bị lôi
đi
-NÓi ít thôi trước khi tao khâu mồm mày lại
-Là do bang ác quỷ ép
em!
-Cái gì?
Thực ra, Tuấn đã biết hết bị mật của nó, cậu nhìn thấy biểu
hiện của nó, mấy lần gặp nó trong quán bar, rồi lại còn lần đi chơi kia nữa. Cậu
biết nó ko hề đơn giản, nhưng cậu lại cứ thích nhảy vào trò chơi này. Cậu đã
điều tra và biết nó đang cải trang. Tất cả, tất cả, cậu đều biết,c ả gia đình nó
nữa, cả …
Nó đi đến trường, đi qua phòng thanh nhạc thì nghe thấy 1 giọng hát rất
quen
“when you feel like there’s no way out
love is the only way
geudae nayegeman jarhejwoyo
hangsang nayegema usojwoyo
I said ooh~
jiltuhage haji mayo
Ooh jipchaghage haji mayo
ajik nan sarangi duryeowoyo
ireon naege mideum-eul jwobwayo
I said ooh
jiltuhage haji mayo
Ooh jipchaghage haji mayo
I love you
I love you
haru jongil geudae moseup jakku tteo-olla
onjongil olliji ahneun
jeonhwagiman tto jyeodabwa
wae ireon nae mameul ajik molla
nan neoui
ma-eumeul ajik jal molla
neoui saengage bamen jamdo mut iruda
dalbiche geudaereul tteo-ollamyeo nae
mam gubaekhaebwa
wae ireon nae mameul ajik molla
nan neoui maeumeul ajik
jal molla
Look at me now
nae mameul barabwayo
ireohke aetaneunde
jigeum nal jabajwoyo
nutgi
jeone eh eheheh
I LOVE YOU
I LOVE YOU
mamchuji mayo sarang nurae
matjin neol wihae bulleojulge Everyday
I say
yeah yeah yeah yeah yeah yeah
I say yeah yeah yeah yeah yeah yeah
……………………” (I love you_2ne1, hô hô tuyệt vời)
Rõ ràng nó đã nghe thấy cái
giọng này ở đâu rồi, nhưng nó ko tài nào nhớ nổi.Nó đi vào phòng thì thấy Trang
đang ngồi đó và hát và đàn. NÓ bất giác run lên, cái dáng điệu này, cái giọng
hát này
“-CHúng ta cùng hát đi!
-Ukm, tớ thích hát lắm, mai sau tớ sẽ trở
thành ca sĩ nổi tiếng cho xem, hì
-Tớ cũng muốn thành ca sĩ
-Chúng ta sẽ
cùng là ca sĩ nhé
Là lá la la là….”
2 cô bé ngồi nói chuyện và hát cho
nhau nghe. Chúng hát thật hay. Nó cũng chả biết tại sao mình lại có cái kí ức
đó. Nó nhìn Trang và thấy trong đó là cái hình ảnh quen thuộc ngày nào…Nó lại
đau đầu, cứ mỗi lần kí ức hiện về là nó lại đau.Nó cũng ko hiểu tại sao lại như
vậy, mấy lần hỏi bố nó thì chỉ bảo là trả thù trong xã hội đen. Và nó cũng đã
tin như thế. Nó đứng nhìn Trang 1 hồi lâu, sao mà giống thế, giống từ cách ngồi
từ giọng hát…cái cô bé đó, dường như trước kia đã rất thân với nó. Nó muốn biết,
thực sự muốn…
Bốp…bốp…_sau khi Trang kết thúc bài hát nó đã vỗ tay, Trang hơi
ngỡ ngàng nhưng cũng ở nụ cười với nó
-Hay! _nó tiến lại gần và nói, nó bỗng
muốn thân với Trang
-Cảm ơn cậu, hì, mình hát bình thường mà
-Tôi ko thích
khen người khác nhưng quả thật cậu hát rất hay
“-cậu hát hay