
gì quan trọng thì đừng gặp
nhau. Nếu như có tiến triển mới, tôi sẽ đến tìm cô. Tôi đi trước đây,
tạm biệt!”
“Cảm ơn anh! Tạm biệt!”
Tiễn Khâu Cẩn đi rồi , Chung Hiểu Huệ liền mở những tấm ảnh ra xem lại, sau
đó ngồi ngây ra mất hơn mười phút, Chung Hiểu Huệ lấy bao thuốc trong
túi ra, mới hút được vài hơi đã thấy nước mắt trào ra, lăn dài trên má,
nhỏ tí tách xuống cốc trà trước mặt.
***
Lương Tranh vừa vào phòng, thay dép ra liền nhận được điện thoại của Trình
Triệu phú. Lương Tranh nghe không rõ lắm vì đầu dây bên kia rất ồn ào,
anh liền ra ban công hỏi: “Cậu đang ở đâu thế? Sao mà ồn quá vậy?"
“Tôi đang ở quán bar, tiền trong thẻ hết rồi , cậu gửi cho tôi ít tiền nhé...”
“Ok, cậu chuyển điện thoại sang chế độ rung đi, khi nào đến tôi sẽ gọi cho cậu!”
Lương Tranh thay giày, đang chuẩn bị ra cửa thì Ngô Hiểu Quân hỏi: “Vừa về đã lại đi đâu thế? Cứ xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện như ma ý!"
“Trình Triệu phú tìm tôi có chút việc, chẳng phải suốt ngày cậu nhốt mình trong phòng viết văn sao, sao ra ngoài sớm thế?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Không được, viết liền tù tì mấy ngày tôi chịu không nổi, đầu óc cứ nặng như chì ấy.. Có phải các cậu lại ra ngoài uống rượu không, tôi đi với cậu, nhân tiện xin lỗi Trình Triệu phú luôn. Đúng là
tôi không nên mang bố cậu ta ra để đùa, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng
sốt ruột ấy chứ!”
“Thẻ của cậu ta hét sạch tiền,
tôi mang cho cậu ta ít tiền thôi. Nếu cậu thấy chán thì cùng đi với tôi, có bạn đi cùng cũng đỡ buồn!”
Ngô Hiểu Quân nghe thấy Lương Tranh nói đi đưa tiền liền vội vàng xua tay: “Thôi tôi không đi đâu, tôi tưởng là đi uống rượu chứ! Thôi để lần sau đi uống vậy, tôi đột nhiên nghĩ ra một tình tiết rất hay, phải viết ngay mới được...”
Ngô Hiểu Quân nói xong liền đi thẳng vào trong phòng, Lương Tranh chỉ còn
biết lắc đầu nhăn nhó. Lương Tranh liền ra cổng bắt ta xi đến quán rượu
nơi Trình Triệu phú đang có mặt.
Trong quán,
tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhập nhoạng, người đông như kiến. Lương
Tranh phát hiện ra Trình Triệu phú nồng nặc mùi rượu ngồi ở phía bên tay phải. Trình Triệu phú cười nhăn nhở vỗ vai Lương Tranh, ghé vào tai anh thì thầm: “Cậu mang tiền đến chưa? Đưa 2000 tệ cho tôi đi!”
Lương Tranh lấy ra tấm thẻ ngân hàng của mình: “Không có tiền mặt, đợi tôi đi quẹt thẻ, nhớ là cậu nợ tôi đấy!”
"Ok! Qua đây uống vài ly! Hơ, còn mặc áo măng tô cơ đấy, bảy giờ cậu càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi !”
"Ai bảo cậu ngày ngày đắm chìm trong phấn son, hooc môn nam của cậu càng lúc càng ít đi đấy!"
“Ha ha ha...”
Trong một gian riêng của quán rượu, Từ Tịnh đang ngồi cùng một cô gái tóc
ngắn, hai người đang hút thuốc, cúi đầu thì thầm to nhỏ chuyện gì đó.
Trình Triệu phú giới thiệu sơ sơ, Lương Tranh gật đầu chào bọn họ, sau
đó với tay lấy một lon bia phục vụ mới mang đến. Lương Tranh nốc cạn,
thốt lên: “Ực, đã quá!”
Trình Triệu phú lại đưa cho Lương Tranh một lon khác hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui mà uống khiếp thế?”
"Nói ra cận cũng không tin đâu. Chung Hiểu Huệ đã quay lại Bắc Kinh, chuẩn
bị ra nước ngoài, bảo tôi tìm nhà cho cô ấy ở tạm, tôi ra bảng thông báo của khu đô thị, điện thoại đến chỗ quảng cáo cho thuê, câu có biết là
ai không? Chính là Ngải Lựu Lựu chứ! Sốc không? Chẳng phải Đàm Hiểu Na
đã đi lấy chồng rồi sao? Ngải Lựu Lựa sợ ở một mình...”
“Để hai người họ ở chung với nhau á, cậu điên à?”
"Bọn họ ở với nhau được mấy ngày rồi , hình như cũng ổn. Lúc nãy tôi qua bên đó ngồi một lát, Ngải Lựu Lựu vẫn đối xử với tôi chẳng nóng chẳng lạnh, tôi rất khó chịu với thái độ làm cao của cô ấy, rõ ràng là thích tôi,
thế mà còn giả bộ không để ý, không đoái hoài. Có cần thiết phải vậy
không? Ở công ty cô ấy cũng hay ra vẻ như vậy à?”
“Cũng đâu đến nỗi, cô ấy rất hòa đồng, quan hệ với đồng nghiệp rất tốt mà. Bộ phận tài vụ của cô ấy là “vùng đất phì nhiêu và trong lành” nhất công
ty tôi đấy. Các phòng ban khác toàn kéo bè kéo cánh, đấu đá lẫn nhau.
Tôi rất bực bội vì chuyện này, mỗi tháng được có mấy nghìn bạc mà cứ
phải đấu đá với người nọ người kia, mệt hết sức!”
Lương Tranh nâng lon bia lên: “Thôi không nói nữa, uống đi! Hai người đẹp đừng ngồi ngây ra nhìn chúng tôi, mau uống đi ! “
Cả bốn người cùng nâng cổc, tiếng nhạc ở bên ngoài càng lúc càng bốc, mấy
cô DJ đứng trên sân khấu, lắc lư theo điệu nhạc, dưới ánh đèn mờ ảo,
thân hình của họ càng trở nên quyến rũ. Những nam thanh nữ tú dưới sàn
nhảy lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc, tất cả đang lên đến cao trào.
“Cái thằng ngốc Ngô Hiểu Quân dạo này dang làm gì!', Trình Triệu phú hỏi Lương Tranh.
“Suốt ngày ngồi ở nhà vật vã với cái cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó!”
“Dám chơi xỏ tôi ! Tôi gọi điện về, ông già vẫn khỏe như vâm, thế là chửi
cho tôi một trận trong điện thoại. Hôm nào tôi phải gặp cái gã lừa đảo
ấy, tẩn cho một trận!"
“Làm vậy cũng chỉ vì tốt
cho cậu