
iện, nói chuyện với Chung Hiểu Huệ một lúc, nhưng lại
chẳng biết phải nói cái gì.
Giữa hai người có cái rãnh ngăn cách
rất sâu, Lương Tranh không hiểu tại sao ở trước mặt Chung Hiểu Huệ, anh
lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí có phần rụt rè. Không phải bởi vì bản
thân anh không đủ kiên cường, không đủ tự tin, mà là anh bị chèn ép bởi
hiện thực của cuộc sống, đến nỗi mà nó trở thành quán tính, khiến anh
luôn có cái nhìn khát khao và sợ sệt đối với những món đồ hay con người
quyền quý. Cũng giống như nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng lướt như bay trên đường, lòng thầm ao ước có một ngày mình được ngồi vào bên
trong, đi đến chân trời góc biển. Đây là một trạng thái tâm lí vừa khao
khát vừa có gắng kiềm chế.
***
Thời gi¬an thấm thoát thoi
đưa, chớp mắt đã đến kì nghỉ mồng Một tháng Năm. Công ty Ngô Hiểu Quân
tổ chức cho nhân viên đi Bắc Đới Hà chơi. Lương Tranh vốn dĩ cũng có thể tham gia với tư cách là "người nhà" của Ngô Hiểu Quân, nhưng anh lại
ngại, dù gì đấy cũng là công ty cũ của mình, trước đây vì chê tiền lương quá thấp nên mới nghỉ việc, giờ chẳng nhẽ lại mặt dày đến hưởng sái của người ta. Đây không phải là phong cách của anh. Gọi điện cho Trình
Triệu phú, biết tin anh ta chở cả nhà đi chơi rồi... Cả căn phòng rộng
thênh thang, Lương Tranh lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác tẻ nhạt khi ở nhà một mình.
Tòa nhà đối diện rực rỡ ánh đèn điện. Con
đường phía bên trái giống như được phủ một tấm nệm màu vàng, dòng người, dòng xetấp nập qua lại. Lương Tranh đi vào trong phòng khách, ngồi dựa
lưng vào sôpha, miệng ngậm điếu thuốc. Mọi thứ yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng những sợi thuốc lá đang cháy và âm thanh yếu ớt phát ra từ cái ti vi. Lúc này đây, Lương Tranh không thể không suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình với cái thành phố này. Hồi đầu cái thành phố này là giấc mơ,
nhưng càng đi nó càng xa vời, càng ngày càng mơ hồ...
Mặc dù giấc mơ đã mờ dàn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Ngày hôm sau, Lương Tranh bất ngờ nhận được một lời mời: Ngải Lựu Lựu hẹn
anh đi thăm quan Tổ Chim. Có ý gì đây? Ngó đứt tơ vương, cảm thấy mình
thật sự không tồi? Không phải lại là một cái bẫy đấy chứ? Tùy cơ ứng
biến thôi! Dù gì cũng đỡ hơn là ở nhà một mình, nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ
mệt đầu, mệt người thêm. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lương Tranh cảm
thấy điều này nên làm.
Tại sao Ngải Lựu Lựu lại mời Lương Tranh, một người mà cô hoàn toàn không thích đi chơi?
Hóa ra hai tiếng trước đó, bạn trai cũ hồi học đại học của cô là Nghiêm Chí Kiệt đến Bắc Kinh hưởng tuần trăng mật, anh ta đòi gặp mặt Ngải Lựu
Lựu. Ban đầu Ngải Lựu Lựu nói không tiện lắm, nhưng Nghiêm Chí Kiệt cứ
năn nỉ mãi, còn nói đây là ý của vợ anh ta. Ngải Lựu Lựu đành phải miễn
cưỡng nhận lời, sau đó cô liền kể cho Ngũ Sảnh Sảnh nghe chuyện này. Ngũ Sảnh Sảnh nói người đàn bà ấy rõ ràng đang tìm cách trêu ngươi Ngải Lựu Lựu, thấy cô mặt mày ngơ ngác liền phân tích tỉ mỉ: "Thứ nhất là đối
phương muốn thỏa lòng hiếu kì, xem xem bạn gái thời đại học của chồng
mình rốt cuộc ra làm sao. Thứ hai là muốn chọc tức cậu, cuối cùng thì cô ta mới là người chiếm hữu được người đàn ông ấy. Thứ ba là dập tắt mối
quan hệ của hai người, để cho chồng cô ta và cậu biết rằng, tất cả những gì thuộc về hai người giờ đều đã là dĩ vãng rồi!"
"Có kinh khủng như vậy không?"
"Chắc chắn đấy, chắc chắn là gã đó đã vô tình nhắc đến cậu trước mặt cô ta.
Người đàn bà này ghen tuông ghê gớm, cứ để bụng mãi chuyện này, vì vậy
mới nhân cơ hội đến Bắc Kinh nhân tiện xem mặt cậu luôn!"
"Có nghiêm trọng thế không? Sảnh Sảnh à, tớ thấy con người cậu quá đa nghi!"
"Sao cậu không bảo là tớ suy nghĩ kín kẽ, thông minh và hiểu biết chứ?"
"…"
Sau đó, Ngũ Sảnh Sảnh liền bày kế cho Ngải Lựu Lựu để đối phó với người đàn bà đáng sợ này. Trước tiên là phải ăn mặc, trang điểm cho thật đẹp,
trọng điểm là cần phải sexy quyến rũ, nhất định trông phải thật cao sang và phong độ để trấn áp người đàn bà kia. Thứ hai là phải dẫn theo một
người đàn ông không tồi để làm bạn trai, không thể đeo trên ngực chiếc
"huân chương" gái ế để họ cười nhạo được. Cuối cùng, còn phải tìm cách
khích bác bọn họ. Nói chung là phải khiến cho gã đàn ông kia hối hận,
cho người đàn bà đó đố kị, khiến cho bọn họ không được hưởng một cuộc
trăng mật ngọt ngào, phải ôm hối tiếc về nhà, sống những tháng ngày ám
ảnh...
Ngải Lựu Lựu cân nhắc hồi lâu, cảm thấy kế hoạch của Ngũ
Sảnh Sảnh có vẻ hơi quá, thậm chí còn có phần hơi đáng sợ. Chẳng qua chỉ là đi gặp mặt một người bạn học đại học thôi mà? Có cần thiết phải bày
mưu kế ra đây không? Chỉ có điều Ngũ Sảnh Sảnh nói cũng có phần có lí,
đặc biệt là chuyện bản thân mình phải ăn mặc đẹp đẽ, còn phải có một
người bạn trai ở bên cạnh để làm nền cho mình. Ngải Lựu Lựu nghĩ như vậy liền thấy tự tin hơn nhiều.
Nhưng mà biết đi đâu tìm bạn trai
đây? Trước tiên, Ngải Lựu Lựu nghĩ đến Lâm Cường, một người đẹp trai,
tao nhã, nhiều tiền,cô đã soạn một cái tin nhắn để