XtGem Forum catalog
Vì Anh Nghiện Em Rồi

Vì Anh Nghiện Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323232

Bình chọn: 7.5.00/10/323 lượt.

định giơ tay bấm chuông. Chừng một phút sau, cánh
cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông luống tuổi, khuôn mặt đầy những
nét khắc khổ xuất hiện, hỏi nó bằng giọng khàn khàn:

- Cô tìm ai?

- Dạ bác cho cháu hỏi có phải nhà anh Hoàng...?

Người đàn ông nhìn Vy ngỡ ngàng. Chợt từ trong nhà, thằng Bin lao ra như tên lửa:

- Cô Vy! Ông ơi cô Vy của Bin!

Ông ta nhíu mày:

- Có đúng cô là Vy?

- Vâng ạ.

Thằng Bin bô bô:

- Đúng cô Vy mà ông. Cô Vy ơi bố Hoàng đi làm chưa về đâu. Bố còn phải mua ô tôi cho Bin cơ.

Khóe mắt người đàn ông hấp háy. Ông ta nói nhanh:

- Cô đợi một chút.

Lục lọi một hồi lâu, ông ta đi ra run rẩy đưa cho Vy một tờ giấy gấp làm tư. Nghẹn ngào:

- Thằng Hoàng gửi lại cái này cho cô... Nó bảo nhất định sẽ có ngày cô tìm đến.

Vy tròn xoe mắt không hiểu. Nó vội vàng mở tờ giấy. Những nét chữ bằng mực đen cứng cỏi đã nhòe đi vài chỗ...

"Vy!

Khi mày đọc được những dòng này, có lẽ anh chẳng còn cùng chung thế giới với mày nữa rồi...

Anh xin lỗi vì đã ra đi lặng lẽ như thế, xin lỗi vì đã giấu mày đến
cùng. Chỉ vì anh biết mày yếu đuối lắm, sẽ không trụ được khi phải đối
mặt với sự mất mát nào đâu...

Thời gian này anh ở trên chùa. Anh đã học cách làm người, Vy ạ.

Những ngày qua, mày đã giúp anh rất nhiều. Anh vốn là một thằng thiếu thốn tình cảm trầm trọng, sống khô khan như cát sa mạc. Mày là cơn mưa
hiếm hoi của cuộc đời anh đấy, biết không? Đáng lẽ anh phải biết điểm
dừng, nhưng cuộc đời anh nó... đứt phanh rồi cô gái ạ. Anh không oán
trách số phận, là do anh làm, anh chịu. Anh chỉ hối hận một điều là
không thể tiếp tục sống để được thấy con anh khôn lớn, được thấy mày
đứng lên ngoạn mục thế nào sau những vấp ngã...

Cho nên, mày hãy vì anh mà mạnh mẽ nhé.

Đôi mắt nâu ấy, anh không muốn nó đượm buồn thêm chút nào nữa...

Khi bé Bin lớn, hãy giúp anh nói với nó rằng bố nó là một thằng tồi,
nhưng chưa bao giờ ngừng yêu thương nó cả. Giúp anh dạy nó đừng hư hỏng
như anh.

Còn mày nữa, chắc không ghê tởm một thằng nghiện như anh, thì sẽ mãi là em gái anh chứ hả...?"

Vy ngạt thở, trái tim quặn thắt. Tất cả ập đến quá bất ngờ. Nó không
kịp chuẩn bị tinh thần chống đỡ. Nó đưa tay bịt miệng ngăn những tiếng
nấc muốn phá tan lồng ngực. Chợt nó vùng dậy, chạy xuống cầu thang, chạy mải miết, mải miết... Chẳng biết cơn gió nào đã cuốn nó đến "Thiên
đường". Nó quỳ xuống, vỡ òa trong nước mắt... Nó gào lên thảm thiết:

- Anh ơi!

Gió đông phả vào mặt nó như lưỡi dao lam cứa qua da thịt.

- Anh ơi!

Nó lại gọi anh. Giữa bốn về cây cỏ, không một tiếng đáp vọng về... Mặt hồ vẫn lặng thinh như chẳng hề đồng cảm.

Nó nức nở. Nó đau khổ.

- Em có biết đâu ngày này lại nhanh thế... Em cứ nghĩ... Anh sẽ đi rồi về nhanh thôi...

Có phải trong phút giây nào đó, tại một thời điểm nào đó, bằng một cách nào đó...nó đã yêu anh...?

- Anh à... Anh không còn chung thế giới với em nữa... Nhưng cũng đừng rời xa "Thiên đường" này nhé, có được không?

Anh vẫn không trả lời.

Trên bầu trời, những đám mây cuồn cuộn như nỗi lòng khó tả...

Dưới chân nó. Đám cỏ khô vì thiếu nước đã xỉn màu... hệt màu máu của anh hôm đầu tiên gặp mặt....

Nắng :

Ai cũng nói tôi giống một tia nắng.
Có lẽ bởi tôi hay nói, hay cười, nghịch ngợm, thất thường, và quan trọng nhất :
Vì tên của tôi trong giấy khai sinh là Nguyễn Ánh Dương. Bạn bè bảo tôi có khả
năng sưởi ấm một số tâm hồn, làm tan chảy một số trái tim và thắp sáng một số
nghĩ suy đang ngập trong tăm tối. Tôi chỉ cười, mọi người nghĩ tôi là đứa hạnh
phúc nhất trên đời vì hiếm khi thấy tôi rơi nước mắt. Chẳng ai biết đó chỉ là
cái vẻ bên ngoài tôi tạo ra để bao bọc bản chất yếu đuối. Nghĩa là, hiểu nôm
na, như khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ chẳng còn tỏa sáng nữa. Cũng như khi
anh chính thức bước khỏi cuộc đời tôi, nắng tắt...!

* Gió :

Em lưu tên tôi trong danh bạ vẻn vẹn
một chữ "Gió"...Từ hồi chúng tôi còn là một đôi cơ...Tôi có tính hay
ghen, thỉnh thoảng vờ mượn điện thoại em chơi game để kiểm tra tin nhắn. Khi
nhìn thấy, tôi đã rất ngạc nhiên, thắc mắc :

- Sao em không để anh một cái tên
khác?

- Như nào cơ? - Em ngây thơ hỏi lại.

- Như người ta yêu nhau vẫn thường để
ý. Chồng đẹp zai chẳng hạn - Tôi cười ranh mãnh.

- À...- em tinh nghịch - Nhưng mà anh
có đẹp đâu.

Tôi quay đi, vờ giận dỗi. Đùa chứ,
đến ông bác con cả của anh trai ông nội tôi đến nhà tôi chơi còn phải nhận xét
: "Thằng Phong có khi đẹp trai nhất họ ấy nhỉ", thế mà em nỡ lòng nào
vùi dập niềm tự hào của cả dòng họ nhà tôi phũ phàng như thế...Tức không chịu
được.

Thấy tôi im im không nói gì, mặt lại
sưng như bánh bao chiều ế, em cười hì hì xoa dịu:

- Em đùa... em không nói người ta
cũng biết anh đẹp cơ mà...

Tôi vẫn ấm ức :

-