Snack's 1967
Vì Anh Nghiện Em Rồi

Vì Anh Nghiện Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323085

Bình chọn: 7.00/10/308 lượt.

Thế cứ nhất thiết phải là Gió à?

- Ừ...

- Tại sao?

- Vốn anh sinh ra đã vậy...

Em cười bí hiểm. Tôi ghét nụ cười
đó...!

Và... quả thật...Tôi chính là cơn gió
cuộc đời em...

* Nắng:

Phong ra đi khá là nhanh, hệt như khi
anh đến. Đó là một chiều cuối tháng sáu, bão về sớm, không có mưa nhưng bầu
trời xám xịt và gió gào rít não nề. Phong nói câu chia tay vội vàng:

- Anh hết yêu rồi, anh thật sự không
thể lừa dối bản thân mình thêm một phút nào nữa.

Tôi bịt tai lại, hét lên:

- Em không nghe. Anh điên rồi...

- Có thể...Anh điên rồi... Nhưng thà
làm một thằng điên còn hơn phải quằn quại trong thứ cảm xúc trái chiều...

- Tại sao chứ? - Tôi nức nở - Em làm
gì sai?

- Em không sai... Chỉ là do anh... chán...

- Anh nói thế mà nghe được à? - Tôi
gào lên như xé họng.

Phong cũng quát lên hệt như tôi vậy:

- Anh đã phát ngấy với cái kiểu lạnh
nhạt của em. Đếm xem từ hồi yêu nhau tới giờ, em nói yêu anh được mấy lần?

Tôi ngây dại:

- Em cứ nghĩ anh sẽ tự cảm nhận
được...

- Chưa bao giờ em chủ động nhắn tin,
gọi điện, quan tâm anh trước. Em luôn đặt cái "tôi", cái
"ta" của em lên đầu, còn anh chẳng là gì cả...

- Em sẽ thay đổi - Tôi cứu vãn một
cách yếu đuối.

- Muộn rồi em ạ...

- Anh...có người mới, đúng không? -
Tôi nghẹn ngào, lau nước mắt.

Phong nhìn tôi, thoáng chút ngạc
nhiên, rồi cũng gật đầu:

- Đúng.

Tôi trân trối nhìn anh, gần như sụp
đổ, lần đầu tiên trong đời, tôi biết đè nén lòng tự trọng, mở miệng cầu xin :

- Đừng bỏ em... Xin anh đấy...

Phong không nói gì, anh quay lưng
bước đi, ngược chiều gió... Gió cấp 10 cũng không thể mang Phong về bên tôi.
Anh rồi sẽ đi về một phía khác, với một người khác... Điều này khiến tôi như bị
xúc phạm. Thật khó có thể chấp nhận sự thật đó. Tôi ngồi xụp xuống bên vệ
đường, khóc như một con điên lạc trại. Sao tất cả không chỉ là mơ?

Thật may, con đường vắng, vắng đến
quạnh hiu, chẳng ai thấy bộ dạng tôi lúc này thê thảm...

* Gió:

Là do tôi chủ động cắt đứt liên lạc
với em trước, cắt luôn sợi dây vô hình gắn kết giữa chúng tôi. Từ số điện
thoại, yahoo, facebook, mấy cái ảnh em trong máy, tôi cũng xóa sạch... Giống
như cuộc đời tôi chưa từng tồn tại tia nắng ấy, thứ nắng gay gắt của mùa hè...
Tôi muốn tìm cho mình một trải nghiệm hoàn toàn khác, thứ cảm xúc mới lạ mà
Ngân mang đến khiến tôi như bị cuốn vào vô tận. Ngân là cô lớp trưởng mà tôi để
ý từ hồi lớp 10. Bạn ấy quá xuất sắc và nổi bật làm tôi luôn e dè không dám
tiếp cận, tôi đã nghĩ tình cảm đối với Ngân đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ. Cho
đến một ngày, tôi để quên máy tính trong ngăn bàn và quay trở lại lớp lấy, vô
tình thấy Ngân đang gục mặt xuống bàn khóc nức nở... Tôi bối rối, ngồi xuống
bên cạnh bạn ấy, nói vài câu an ủi vô nghĩa... Bỗng Ngân choàng tay ôm chặt tôi
và khóc to hơn. Bờ vai bạn ấy run run, khiến tôi có cảm giác Ngân cần được tôi
chở che khủng khiếp... Ngân nói rằng bạn ấy và người yêu cãi nhau, cậu ta đang
du học tận bên Pháp, Ngân lo sợ cậu ta đã thay lòng đổi dạ... Tự nhiên tôi mừng
thầm, đó giống như một cơ hội để tôi "ngư ông đắc lợi". Tôi quyết
định rời xa em, dành toàn bộ những quan tam chăm sóc cho Ngân, những mong một
ngày nào đó bạn ấy sẽ nhận ra và chấp nhận tình cảm của tôi. Chẳng ngờ vài tuần
sau, Ngân vui mừng thông báo rằng đã làm lành với người yêu và đang chuẩn bị lên
đường du học cùng cậu ấy. Tôi như bị hất nguyên xô nước đá vào mặt, tuy nhiên
vẫn gắng nở nụ cười bình thường nhất có thể chúc mừng họ. Bỗng tôi nhớ đến em,
nhưng như một sự trả giá, tôi không còn thấy em xuất hiện dù chỉ qua màn hình
máy tính. Tôi biết em là người tự trọng rất cao... Thế là tôi lao đầu vào học.
Phòng tôi lúc nào cũng sực nức mùi cafe thơm lừng và đèn sáng quá đêm. Trời
chẳng phụ lòng tôi, năm ấy tôi thi Đại Học và đạt kết quả mĩ mãn. Đàng hoàng
bước chân vào một ngôi trường danh giá. Bố mẹ tự hào về tôi, tôi tự hào về bản
thân mình. Ngập trong niềm vui ấy, tôi quên bẵng việc đã gây ra cho ai đó một
vết thương lòng...

* Nắng:

Vết thương Phong cứa vào trái tim tôi
nay đã thành sẹo. Tôi có một trái tim mạnh mẽ, tôi nghĩ thế. Nên suốt một năm
qua, tôi gồng mình chống chọi nỗi đau cứ sưng tấy lên mỗi lúc đông về. Khi lạnh
giá, tôi còn chẳng thể sưởi ấm chính mình, đau ốm suốt. Tôi còn không biết mình
đã thay đổi từ khi nào, ra làm sao, nhưng dám chắc Phong chính là tác động
ngoại cảnh. Thường thì phải mất gấp đôi thời gian để quên đi một người đã
yêu... Tôi chẳng còn cười nhiều như trước, lầm lì và khước từ mọi yêu thương.
Trái tim một khi đã nát bét, thì tốt hơn hết cứ để nó nguyên vẹn, còn đập phút
nào hay phút ấy. Chẳng loại keo thần kì nào có thể gắn lại những mảnh vụn thật
hoàn hảo... Rồi tôi đa nghi như Tào Tháo, soi xét tất cả những thằng con trai
mon men tiếp cận mình như làm bên hình sự, khiến họ cũng phát sợ mà bỏ dép chạy